Sáng sớm hôm sau, Liễu Thanh Thanh nhận được điện thoại của tài xế nhà họ Liễu: “Chào Liễu tiểu thư, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến nhà cô, mời cô chuẩn bị một chút.”
“Được.”
Liễu Thanh Thanh ngồi trước bàn trang điểm trong căn hộ cho thuê, nhìn chính mình trong gương, vò vò mái tóc xanh lè trên đầu, có chút buồn rầu.
Vẻ ngoài của Liễu Thanh Thanh vốn xinh đẹp, thuần khiết lại ngoan ngoãn, do đó đối lập với cái đầu giống như cỏ xanh bị chó gặm qua kia, kiểu tóc HKT càng thêm chói mắt.
Thôi vậy, cỏ xanh thì cỏ xanh đi, chờ tóc mọc dài hơn cô sẽ nhuộm lại về màu đen.
Nguyên chủ trước khi ra ngoài còn chuẩn bị gì không? Liễu Thanh Thanh tìm kiếm trong ký ức của “Liễu Thanh Thanh”, dựa theo trí nhớ mở tủ bàn trang điểm, lấy ra một cặp kính tròn gọng đen.
Cái kính đen này rất lớn, kiểu dáng quê mùa, mắt kính dày cộp, đeo trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chỉ to bằng lòng bàn tay của Liễu Thanh Thanh, gần như một phần ba khuôn mặt của cô đã bị che lấp.
Điểm đẹp nhất trên khuôn mặt của Liễu Thanh Thanh là một đôi mắt màu nâu nhạt long lanh, lông mi cong dài, cố phán sinh huy(*). Sau khi đeo cặp kính tròn gọng đen, mắt kính dày như đít chai đã che đi hoàn toàn bộ phận xinh đẹp nhất trên gương mặt này, vẻ ngoài ngay lập tức trở lên bình thường rất nhiều. Liễu Thanh Thanh không bị cận, cặp kính này cũng là một thấu kính phẳng, nhưng mắt kính lại cực kỳ dày, như thể chúng được thiết kế riêng để che đi vẻ ngoài quá mức xin đẹp của cô.
(*): là đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ.
Liễu Thanh Thanh nhìn chính mình trong gương lúc này: Một mái tóc màu xanh dài ngắn không đều, cặp kính đen cứng ngắc che mất nửa khuôn mặt, lập tức liền biến thành sự kết hợp thần kỳ vừa mọt sách lại vừa HKT, cùng tiểu tiên nữ dương cầm tóc đen váy trắng, da thịt như tuyết, đôi mắt long lanh tối qua như hai người khác nhau.
Trong ký ức thuộc về nguyên chủ, “Liễu Thanh Thanh” là người có tính cách kỳ lạ lại phức tạp. Ra mắt làm minh tinh là vì thích được người khác tán thưởng khen ngợi, nhưng “Liễu Thanh Thanh” trong cuộc sống lại nhạy cảm và nhút nhát, mỗi khi ra ngoài cô ấy đều đeo cặp kính này, lẫn trong đám đông cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Liễu Thanh Thanh phồng má, vì trước đây “Liễu Thanh Thanh” đều đeo cặp kính này mỗi khi ra ngoài, nên lần này cô cũng đeo vậy.
Thay áo hoodie và quần vận động xong, tài xế rất nhanh đã đến căn hộ cho thuê của Liễu Thanh Thanh, đón cô đến Liễu gia.
********
Nhà họ Liễu chiếm một khu đất rộng ở ngoại thành, bên ngoài là khu vườn với đài phun nước rất đẹp, bên trong là biệt thự kiểu tây to lớn.
Liễu Thanh Thanh vừa mới tiến vào cửa lớn nhà họ Liễu, liền nghe được tiếng cười vang dội truyền đến từ đại sảnh: “Ôi chao, đây không phải Thanh Thanh à, lâu lắm không về Liễu gia rồi.”
Liễu Thanh Thanh nhìn về phía người đang đi đến, là Tống Hân, tiểu tam thượng vị trong lúc mẹ cô mang thai, người phụ nữ khiến cho mẹ cô ly hôn với Liễu Sâm.
Tống Hân có vẻ ngoài diễm lệ, tuy rằng đã hơn 40 tuổi, nhưng vẫn được bảo dưỡng rất tốt, ngón tay trắng nõn sơn màu đỏ, nhiệt tình cầm tay Liễu Thanh Thanh, cười nói: “Là Thanh Thanh đến à. Đã mấy tháng rồi mới nhớ đến về Liễu gia, bình thường cũng nên đi lại nhiều vào. Tuy con không ở nhà lớn Liễu gia, nhưng cũng là người Liễu gia đấy nhé.”
Liễu Thanh Thanh đâu chỉ là người Liễu gia, cô thậm chí còn là đại tiểu thư nhà họ Liễu, bị Tống Hân nói lại giống như cô là một người họ hàng không quan trọng đến chơi nhà vậy .
Nếu ở đây là nguyên chủ “Liễu Thanh Thanh”, đoán chừng chỉ có thể xấu hổ lúng túng mỉm cười, nhưng bây giờ là Liễu Thanh Thanh xuyên đến.
Liễu Thanh Thanh thản nhiên rút tay ra khỏi tay Tống Hân, nhướn mày, không chịu thiệt trả lời: “Phải không? Hoá ra mọi người đều chờ mong tôi đến, vậy thì sau này tôi nhất định sẽ thường xuyên về Liễu gia. Lúc tước tôi còn tưởng rằng tôi đến sẽ làm dì Tống khó chịu, xem ra là tôi lo lắng quá nhiều rồi.”
Liễu Thanh Thanh khi nói đến “dì Tống” thì cố ý nhấn giọng, để nhắc cho Tống Hân nhớ về những ngày tháng làm tiểu tam không mấy vẻ vang kia.
Tống Hân không cười nổi nữa, bà ta lúc trước đúng là mang theo bụng lớn đòi vào của lớn Liễu gia. Nếu không phải mẹ ruột Liễu Thanh Thanh trong mắt không chứa nổi một hạt cát, sau khi biết sự tồn tại của Tống Hân thì chủ động yêu cần ly hôn với chồng, lúc này cũng không đến phiên Tống Hân ngồi cái ghế Liễu phu nhân này.
Nhưng mà, như vậy thì lại thế nào, người mẹ kia của Liễu Thanh Thanh đã chết, Liễu Thanh Thanh cũng dọn ra khỏi Liễu gia. Mà chính mình hiện giờ chân chính là Liễu phu nhân, con gái càng là tiểu thư nhà họ Liễu, so với Liễu Thanh Thanh không ai yêu không ai thương thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Bố Liễu Thanh Thanh là Liễu Sâm vừa ngáp vừa đi tới.
Liễu Sâm có một làn da đẹp, cho dù hiện tại đã trung niên, dáng người vẫn được giữ gìn rất tốt, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng văn nhã tuấn tú khi còn trẻ. Cũng không biết tối qua ông ta làm gì, trong chốc lát ngáp rồi lại ngáp, cổ áo cũng nhăn nhúm, nhìn ra được là tối qua không có về nhà, trực tiếp mặc quần áo của ngày hôm qua.
Tống Hâm khoác tay Liễu Sâm: “A Sâm, tối qua anh đi đâu đó? Buồn ngủ như vậy.”
“Đi uống rượu với bạn bè ấy mà.” Liễu Sâm không quá để ý nói.
Nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đứng đối diện Tống Hâm, Liễu Sâm sửng sốt một chút: “Thanh Thanh đến rồi à, sao lại đứng ở cửa, mau vào đi con.”
Liễu Thanh Thanh nhìn tình cảnh trước mắt, khẽ lắc đầu. Gia đình “Liễu Thanh Thanh” cũng thật là đủ quái dị, từ nhỏ đã bị bố coi nhẹ, mẹ ruột thân thể ốm yếu, còn có một bà mẹ kế tiểu tam như hổ rình mồi, chẳng trách từ nhỏ đã có tính cách mẫn cảm như vậy.
Ba người đi vào phòng khách của Liễu gia, đã có mấy người đang ngồi trên sô pha, là em gái cùng bố khác mẹ của cô, Liễu Tĩnh Tĩnh cùng cả nhà bác cả Liễu Mậu, Liễu Thanh Thanh lặng lẽ quan sát từng người một.
“Bố mẹ, hai người mau vào ngồi đi. Ơ, Thanh Thanh cũng tới à, lâu rồi không gặp.” Người đầu tiên nói chuyện là Liễu Tĩnh Tĩnh, giọng nói dịu dàng, mặt mày có ba phần giống với Tống Hân.
Liễu Tĩnh Tĩnh nhỏ hơn Liễu Thanh Thanh nửa tuổi, năm nay vừa tròn 16 tuổi. Rõ ràng bố mẹ Liễu Sâm và Tống Hâm đều có ngoại hình xuất sắc, nhưng vẻ ngoài của Liễu Tĩnh Tĩnh lại kém hơn rất nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng được coi là thanh tú.
Liễu Tĩnh Tĩnh nhìn thấy mái tóc cỏ xanh trên đầu Liễu Thanh Thanh và cặp kính cận to trên mặt, “phụt” một tiếng bật cười, giọng điệu ấm áp, lời nói ra lại rất chua ngoa: “Thế nào mà chị lại nhuộm tóc thành màu xanh lá vậy, nhìn có khác gì tên côn đồ không. Thanh Thanh, chị cũng nên chú ý một chút, đừng làm điều gì khiến người khác chê cười.”
Ánh mắt Liễu Thanh Thanh dừng lại một chút trên cái cổ trắng nõn của Liễu Tĩnh Tĩnh, như có điều suy tư.
Nghe thấy lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Liễu Tĩnh Tĩnh, Liễu Thanh Thanh nhướn mày “Màu xanh lá cây khá tốt, bảo vệ môi trường. Khi trời mưa còn có thể nghe được tiếng hạt mưa rơi trên cỏ xanh.”
Liễu Tĩnh Tĩnh: “…”
Liễu Tĩnh Tĩnh bị chặn họng, lập tức thay đổi đề tài, ra vẻ quan tâm mà nói: “Đúng rồi, Thanh Thanh, học kỳ trước sao mà còn chưa học được hai ngày chị đã nghỉ rồi, em và các bạn đều cảm thấy lạ lắm nha.”
Liễu Tĩnh Tĩnh cười trộm: “Không phải là về sau lấy cái bằng tốt nghiệp cấp 2 là đủ rồi chứ.”
Liễu Thanh Thanh và Liễu Tĩnh Tĩnh đều đang học lớp 10 tại trường trung học số 1 thành phố, lúc trước vẫn là học cùng một lớp thực nghiệm. Điểm của Liễu Thanh Thanh trong kỳ thi vào cấp 3 rất tốt, nhưng lần đầu thi tháng thành tích lại giảm mạnh, sau đó còn không trực tiếp đến trường đi học. Chuyện Liễu Thanh Thanh tạm nghỉ học ở trong lớp bọn họ cũng không phải điều gì bí mật.
Tống Hân lập tức cười theo, giọng điệu quan tâm: “Bằng cấp trung học cơ sở thì cũng quá thấp rồi, ít nhất cũng phải trường trung cấp nghề chứ.”
Liễu Thanh Thanh âm thầm lắc lắc đầu, đôi mẹ con này đúng là không phải đèn cạn dầu.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Thanh Thanh, con đã bướng bỉnh đủ chưa? Nên trở về đi học rồi.”
Liễu Thanh Thanh nhận ra đây là bác cả của cô, anh trai của Liễu Sâm, Liễu Mậu.
Ông nội Liễu Thanh Thanh có hai người con trai, con trai lớn Liễu Mậu, cũng chính là bác cả của Liễu Thanh Thanh, là người nắm quyền thực sự ở Liễu gia, lấy một người vợ môn đăng hộ đối, hai người vợ chồng ân ái, sinh được một người con trai là Liễu Minh Thần, lớn hơn Liễu Thanh Thanh một tuổi.
Con thứ hai là Liễu Sâm, bố của Liễu Thanh Thanh, ở trong công ty nhận chức vụ có tiếng mà không có miếng đợi chia hoa hồng, hào môn nhị thế tổ(*) cái gì cũng không biết, quyền lực thực sự đều nằm trong tay anh trai Liễu Mậu.
(*): con cháu nhà giàu đời thứ hai.
Bác cả Liễu không đồng tình nhìn Liễu Thanh Thanh, nghiêm khắc nói: “Thanh Thanh, lúc trước con khóc lóc muốn tạm nghỉ học, nói nếu không cho nghỉ thì ngày nào con cũng sẽ trốn học, mọi người làm không lại con, đồng ý cho con tạm nghỉ. Giờ cũng chơi đủ rồi, nên trở về đi học thôi.”
Liễu Thanh Thanh không thân thiết với người nhà họ Liễu, chuyện cô tạm nghỉ học, dùng tên giả là “Liễu Ca” đi làm minh tinh người Liễu gia cũng không biết, bọn họ còn tưởng rằng Liễu Thanh Thanh nghỉ học để ra ngoài chơi bời.
Bác gái Liễu cũng dịu dàng nói: “Thanh Thanh, đừng cáu kỉnh nữa, con còn nhỏ, nhất định phải đi học. Nghe lời bác, học kỳ sau trở về đi học đi. Minh Thần lớn hơn con một lớp, để nó mấy ngày này bớt thời gian dạy bổ túc cho con.”
Liễu Minh Thần lớn hơn Liễu Thanh Thanh một tuổi, vẻ ngoài văn nhã đẹp đẽ, vóc người cao gầy, kiểu tóc sạch sẽ gọn gắng, ánh mắt sáng ngời, có sự khoan khoái nhẹ nhàng thuộc về thiếu niên. Nghe thấy lời mẹ nói, Liễu Minh Thần liếc nhìn Liễu Thanh Thanh, khẽ “Ừm” một tiếng, xem như là đồng ý.
Nghe được lời của vợ chồng bác cả nói, tinh thần Liễu Thanh Thanh lập tức phấn chấn. Cô tới Liễu gia chính là vì khôi phục học tịch.
Liễu Thanh Thanh tức khắc thay đổi thái độ, chân thành nói: “Bác cả, bác gái nói rất đúng, con đã nhận ra sai lầm của mình, con thực sự không nên thôi học. Cho nên học kỳ sau con dự định khôi phục học tịch, tiếp tục đi học ở trường trung học số 1.”
Nụ cười của Liễu Tĩnh Tĩnh cứng đờ, lần này Liễu Thanh Thanh sao lại đổi tính rồi, vậy mà tự nói ra muốn đi học lại. Liễu Tĩnh Tĩnh đầy lòng ác ý nghĩ thầm, Liễu Thanh Thanh này, tốt nhất là cả đời không đi học, cả đời chỉ có một tấm bằng trung học cơ sở đi!
Liễu Sâm đồng ý gật gật đầu, ông ta tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng cũng biết chuyện con gái thôi học này là không đúng, thấy Liễu Thanh Thanh chủ động nhận sai, Liễu Sâm nói: “Không tồi, Thanh Thanh đã biết học tập rồi. Bố sẽ liên lạc với thầy chủ nhiệm giáo dục của các con, đợi vào kỳ học sẽ cho con đến trường báo danh.”
“A Sâm,” Tống Hân dịu dàng cắt ngang lời Liễu Sâm, yêu thương nhìn Liễu Thanh Thanh, đề nghị: “Lớp 10 Thanh Thanh chưa học được mấy buổi đã nghỉ, giờ để con bé quay lại trường tiếp tục đi học, sợ là theo không kịp chương trình học trên lớp. Thành tích học tập của Minh Thần đúng là rất tốt, nhưng dù sao cũng còn là học sinh, giảng bài cùng với nội dung giáo viên dạy không giống nhau. Hay là sắp xếp cho Thanh Thanh học lại lớp 9 một năm trước đã, nửa năm sau tham gia trung khảo(*), sau đó lại có thể cùng các tân học sinh lớp 10 đi học, còn có thể theo kịp tiến độ học tập, cũng không bị mất kiến thức.”
(*): kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.
Liễu Sâm nghe xong Tống Hân nói, cân nhắc một lúc, dường như bị bà ta thuyết phục: “Em nói cũng có đạo lý.”
Tống Hân cười nói: “Em có một người bạn ở trường trung học số 86 chủ nhiệm khoá lớp 9, để em chào hỏi với người ta, xếp Thanh Thanh vào, cũng có thể thuận tiện chăm sóc Thanh Thanh một chút.”
Trường trung học số 1 là trường học tốt nhất được xếp hàng đầu ở Bắc Kinh, mà trung học số 86 là trường kém cỏi nhất, học sinh trong trường thích ẩu đả đánh nhau, mỗi ngày trình diễn Bá vương học đường(*), có thể thi đậu cấp 3 không đến một phần mười người, chất lượng dạy học cực kỳ kém. Nếu Liễu Thanh Thanh thật sự đi học ở trung học số 86, lần trung khảo tới có thể thi đậu cấp 3 lần nữa hay không cũng không xác định.
(*): seri phim hành động học đường mang hơi hướng xã hội đen đậm chất bạo lực của Nhật, được rất nhiều quốc gia yêu thích, trong đó có cả Việt Nam.
Liễu Thanh Thanh: “?”
Một người là thủ khoa trong kỳ thi đại học như cô quay về học lại lớp 9?!
Liễu Thanh Thanh hỏi chấm đầy đầu, mắt thấy Liễu Sâm lập tức sẽ đồng ý.
Không được, phải nghĩ cách để Tống Hân quản con gái bà ta cho tốt là được, đừng lại nhúng tay vào việc học của cô.
Liễu Thanh Thanh nhìn cổ của Liễu Tĩnh Tĩnh, đảo mắt, có một ý tưởng.
“Liễu Tĩnh Tĩnh, hôm nay em trang điểm đấy à?” Liễu Thanh Thanh đột nhiên hỏi.
“Hả?” Liễu Tĩnh Tĩnh sửng sốt, ngay sau đó hoảng sợ nói, “Không, không có, dĩ nhiên là không rồi, em sẽ không trang điểm.”
Liễu Thanh Thanh hơi mỉm cười, rút hai tờ giấy ăn ra khỏi hộp giấy, đứng dậy, trước khi Liễu Tĩnh Tĩnh kịp phản ứng dán giấy ăn lên cổ cô ta, nói: “Phải không? Chị thấy trên cổ em hình như dính cái gì, chị giúp em lau sạch nha.”
“Không, không có gì!” Liễu Tĩnh Tĩnh vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn chậm hơn Liễu Thanh Thanh một bước, cô lấy khăn giấy hung hăng lau một bên cổ của Liễu Tĩnh Tĩnh.
Phấn nền bị lau đi, có những vết đỏ hiện ra trên chiếc cổ trắng nõn của Liễu Tĩnh Tĩnh.
“Ôi trời, Liễu Tĩnh Tĩnh có phải là bị con bọ gì cắn không?” Liễu Thanh Thanh mím môi, kéo dài giọng nói: “Hay là bị thứ khác cắn nhỉ?”
Năng lực quan sát của Liễu Thanh Thanh luôn rất mạnh, khi lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Tĩnh Tĩnh đã phát hiện trên mặt cô ta không đánh phấn, trên cổ lại thoa phấn nền. Thái độ khác thường như vậy, đáp án chỉ có một, đó chính là che đậy dấu vết trên cổ.
Vốn là Liễu Thanh Thanh cũng lười đi quản dấu vết trên cổ Liễu Tĩnh Tĩnh là bọ cắn hay người cắn, nhưng nếu Tống Hân không chịu buông tha cô, muốn ném cô vào trường học kém cỏi làm lỡ dở mất tương lai, vậy thì cô dứt khoát tìm cho Tống Hân chút việc để làm, quan tâm đến tình hình con gái bà ta nhiều chút.
Liễu gia rơi vào im lặng, tất cả mọi người khϊếp sợ nhìn Liễu Tĩnh Tĩnh cùng dấu hôn trên cổ cô ta.
Khác với nửa năm trước khóc lóc muốn thôi học Liễu Thanh Thanh, Tiễu Tĩnh Tĩnh ở Liễu gia luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ làm ra chuyện gì hư hỏng, lúc này trên cổ lại chói lọi một vệt đỏ do bị người cắn, thật khó để không suy nghĩ sâu sa.
Liễu Sâm nhíu mày, nói: “Tĩnh Tĩnh, chính con nói, chuyện này là như thế nào?”
Liễu Tĩnh Tĩnh hoảng loạn nói: “Con… con…” nửa ngày không nói ra được nguyên nhân, ngược lại là nước mắt chảy ra trước, lăn dài trên má, dáng vẻ rất là ngây thơ vô tội.
Tống Hân nhìn vệt đỏ rõ ràng trên cổ con gái, hung hăng nhíu mày, bà cũng không biết tại sao trên cổ con gái mình lại có một đống dấu hôn, theo bản năng muốn dạy dỗ con gái, nhưng lại nghiến răng kìm chế.
Không được, không thể nổi giận ở đây. Đợi về rồi lại hỏi riêng con gái rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sau.
Tống Hân miễn cưỡng cười nói: “Tĩnh Tĩnh hai ngày trước còn nói với em, cảm giác trên cổ ngứa ngứa, thắc mắc không biết có phải trên giường có con bọ gì không sạch sẽ hay không, hôm nay vừa thấy đúng là bị cắn ra mấy cái nốt. Em đã nói với bác sĩ gia đình, để người ta hôm nào mang thuốc đến bôi cho con rồi.”
Liễu Thanh Thanh nghiêng đầu, học theo giọng điệu bạch liên hoa của Liễu Tĩnh Tĩnh, trả lại nguyên văn câu nói mấy phút trước Liễu Tĩnh Tĩnh vừa nói với cô: “Liễu Tĩnh Tĩnh, em cũng nên chú ý một chút, đừng làm ra chuyện gì khiến người khác chê cười.”
Cô gái nhỏ miệng lưỡi sắc bén, không chịu thiệt thòi dù chỉ một chút.
Liễu Tĩnh Tĩnh càng chảy nước mắt nhiều hơn, Tống Hân hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Thanh Thanh, nhanh chóng quay người lại vỗ về an ủi con gái: “ Tĩnh Tĩnh không sao, giải thích rõ với mọi người là được, mọi người đều biết đây là vết bọ cắn, sẽ không hiểu nhầm con đâu.”
Liễu Thanh Thanh phớt lờ đôi mẹ con này, quay đầu nói với Liễu Sâm: “Bố, con sẽ khôi phục học tịch, học kỳ sau tiếp tục đi học ở trường trung học số 1.”
“Hở, được rồi,” Liễu Sâm không quá để tâm nói, “bố sẽ nói với chủ nhiệm lớp một tiếng giúp con khôi phục học tịch.”
Liễu Sâm vốn cũng chẳng quan tâm cô con gái lớn này sẽ học ở đâu. Trước đó Tống Hân nói đưa Liễu Thanh Thanh đến trung học số 86 Liễu Sâm không có ý kiến, lúc này chính miệng Liễu Thanh Thanh nói muốn về trung học số 1, ông ta cũng không phản đối.
Liễu Thanh Thanh đạt được mục đích, thấy Tống Hân cùng Liễu Tĩnh Tĩnh hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, không rảnh quản chuyện học hành của cô, vừa lòng mỉm cười, thả lỏng người dựa vào ghế sô pha mềm mại.
Như vậy từ đầu có phải tốt không. Cần gì lòng mang ý xấu làm lỡ tương lai của Liễu Thanh Thanh.
Nhìn thấy Liễu Thanh Thanh và mẹ con Tống Hân dùng lời nói đâm chọc nhau xong, Liễu Minh Thần bên kia ngồi trên sô pha chán chường nhìn TV, giống như không kiên nhẫn với loại trường hợp xã giao tiếu lý tàng đao(*) như vậy, lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, “bíp” một tiếng, mở TV.
(*): miệng nở nụ cười nhưng trong lòng đang bày mưu lập kế không để kẻ địch biết, một trong Tam thập lục kế.
“Xin chào quý vị và các bạn, đây là hiện trường lễ trao giải Bách Xuyên lần thứ 28, mời các bạn đón xem!” Giọng nói êm dịu của nam MC phát ra từ TV, thu hút sự chú ý của mấy người Liễu gia.
Giải Bách Xuyên? Không phải lễ trao giải cô vừa tham gia hôm qua chính là giải Bách Xuyên à, lúc này còn chiếu lại trên TV?
“Con cái thằng bé này, sao đột nhiên lại mở TV, có thấy mọi người đều đang nói chuyện không hả.” Bác gái có chút tức giận vỗ nhẹ lên cánh tay của Liễu Minh Thần.
Liễu Minh Thần nhàm chán nói: “Mọi người nói của mọi người, con xem TV.”’
Tống Hân chỉ mong sao mau mau đổi chủ đề, không lại nói về vệt đỏ trên cổ con gái, vội vàng tiếp lời: “Không sao, em cũng đang muốn xem lễ trao giải Bách Xuyên đây. Hôm qua thấy điện thoại đề xuất tin tức, lần này giải nam diễn viên chính xuất nhất được trao cho một đứa trẻ? Tên Lục Ly gì đấy?”
Bác gái cười nói: “Chị cũng xem tin tức rồi, con nhà người ta 17 tuổi đã là ảnh đế, con nhà mình thì 17 tuổi còn đang bận chuẩn bị thi đại học đây.”
Tống Hân: “Đúng vậy đúng vậy, nói ra thì em cũng mới thuê gia sư cho Tĩnh Tĩnh học một kèm một, là giáo viên tuyến đầu chuyên chuẩn bị cho thi đại học, kinh nghiệm cực kỳ phong phú…”
Tống Hân thuận thế trò chuyện với bác gái về việc học của con cái.
Liễu Thanh Thanh nghe cuộc nói chuyện của Tống Hân và bác gái, nhàm chán gẩy gẩy móng tay. Mục đích duy nhất cô đến Liễu gia là để khôi phục học tịch đi học lại, chuyện khác đều lười quản.
Tình nghĩa hào môn giả dối? Cô không quan tâm.
TV vẫn đang chạy, Liễu Thanh Thanh một bên nghe người lớn Liễu gia chuyện trò, một bên tai phải ra tai trái nghe TV phát quá trình lễ trao giải Bách Xuyên.
Trong TV, MC giọng nói hăng hái, ngữ điệu trầm bổng nói: “Tiếp theo đây xin mời nhóm nhạc Sugar trình bày ca khúc “Lấp lánh”!”
Liễu Thanh Thanh chán nản bóp bóp ngón tay mảnh khảnh, ngay lập tức phản ứng lại, móng tay mượt mà quệt qua để lại một vết xước nhỏ trên làn da non mịn.
Mẹ nó!
Sugar!
Đây không phải là tên nhóm nhạc nữ xui xẻo của cô à?!
Sau khi MC nói xong, cô sẽ lên sân khấu biểu diễn!!
Liễu Thanh Thanh bỗng nhiên mở to hai mắt, đột ngột quay đầu nhìn về phía TV.