Trong lúc lòng Bùi Mẫn đang rối loạn, từ trong phòng tắm truyền ra giọng Hướng Nam: “Ây, tôi quên lấy qυầи ɭóŧ rồi, anh lấy giúp tôi với.”
Bùi Mẫn thu hồi lo nghĩ phức tạp trong lòng, đứng lên: “Qυầи ɭóŧ để ở chỗ nào?”
“Trong ngăn kéo giữa tủ quần áo, cảm ơn nhé.” Dù có tiếng nước với cách một tấm cửa, giọng nói vui vẻ của Hướng Nam vẫn là truyền vào tai Bùi Mẫn.
Bùi Mẫn mở tủ quần áo ra, bên trong bày biện cực kỳ không xong, đứng trước tủ quần áo luôn có cảm giác quần áo sắp đổ xuống dưới chôn cả người anh. Nhìn cảnh tượng trước mắt, huyệt Thái Dương Bùi Mẫn nhảy thình thịch, thằng nhóc tay chân lười biếng ngũ cốc cũng không phân biệt được này.
Mở ngăn kéo, trong đống qυầи ɭóŧ màu sắc cơ sở trắng đen xám còn trộn lẫn mấy cái dị loại, qυầи ɭóŧ hồng có thể lý giải nhưng màu xanh lục ánh huỳnh quang là cái quỷ gì, còn có kiểu quần tam giác màu tím mơ mộng, sao lại tồn tại mấy màu qυầи ɭóŧ như thế này nhỉ?
Nhặt bừa một cái qυầи ɭóŧ đen, đi đến phòng tắm, gõ gõ cửa kính mờ.
Cửa bị mở ra, một bàn tay dính bọt nước vươn ra, ngón tay thon dài trắng nõn khớp xương rõ ràng, cho người ta cảm giác "mười ngón không dính dương xuân thủy"(*).
(*Người có điều kiện)
Hướng Nam thò nửa cái đầu ướt dầm dề, trên mặt là nụ cười lấy lòng: “Cảm ơn nha.”
Bùi Mẫn đưa qυầи ɭóŧ cho Hướng Nam: “Vì sao lại có qυầи ɭóŧ màu xanh lục?”
“Hả?” Hướng Nam sửng sốt một giây mới hiểu: “À, đó là hàng tặng, tôi thấy màu sáng nên không vứt.”
Đâu chỉ sáng, nếu mặc nó vào WC nam thì cậu tuyệt đối sẽ thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
Vẻ mặt Bùi Mẫn biến thành một lời khó nói hết: “Ném đi, cậu cũng không mặc, để lãng phí không gian.”
Hướng Nam gật gật đầu, theo cậu gật đầu tóc ướt trên trán vung vẩy, bọt nước vẩy ra, bắn lên mặt Bùi Mẫn: “Anh ném cho tôi đi. Cảm ơn anh, anh là người tốt, chúc anh cả đời bình an.”
Bùi Mẫn ngẩn ra, nếu không phải anh biết tính tình Hướng Nam, thì anh sẽ nghĩ Hướng Nam đang châm chọc anh đấy, anh là xã hội đen mà còn có thể là người tốt, cả đời bình an càng là nói phét.
Nhưng mà, đáy lòng lại bị khơi dậy một chút gợn sóng, len lỏi vào một chút ấm áp.
Sau này Bùi Mẫn mới biết được, Hướng Nam đáng chém ngàn đao, những lời này chính là câu cửa miệng của cậu, chỉ cần có việc cầu người thì cậu đều sẽ nói những lời này, không hề có ý gì khác.
Haha, tự mình đa tình.
Hướng Nam tắm rửa xong, mặc một cái áo rộng thùng thình bước ra phòng tắm, khuôn mặt trắng nõn bị hơi nóng huân ửng hồng, như là uống say rượu, vẻ mặt nhẹ nhàng thảnh thơi, đầu tóc ướŧ áŧ nhỏ nước.
Áo rộng thùng thình mặc trên người cậu có cảm giác trống rỗng, vạt áo dài đến đùi, loáng thoáng có thể thấy qυầи ɭóŧ màu đen, bại lộ cặp chân vừa dài vừa thẳng có cơ bắp cân xứng.
Khuôn mặt anh tuấn trẻ trung đỏ ửng phối với áo rộng thùng thình lắc lư cho người ta cảm giác như đang trộm mặc áo sơ mi của bạn trai. Bùi Mẫn bất giác cổ họng khô khốc, cả người bắt đầu khô nóng. Gian nan rời ánh mắt, nuốt nước miếng: “Có máy sấy không? Sấy tóc đi, tránh cảm lạnh.”
Hướng Nam đột nhiên tiến đến trước mặt Bùi Mẫn, anh kinh ngạc theo bản năng ngửa đầu ra sau, hai người cách nhau rất gần, lẫn nhau đều có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. Bùi Mẫn có thể thấy rõ ảnh ngược của mình trong mắt Hướng Nam : “Đột nhiên đứng gần thế làm gì?”
Hướng Nam như là phát hiện lục địa mới, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Bùi Mẫn: “Tôi phát hiện, Đường Mật rất có tiềm chất vợ hiền đấy.”
Quyển 1 -