Hành Trình Xuyên Thư Hướng Nam

Quyển 1 - Chương 26

Âm thanh khàn khàn ái muội, tuy quát lớn nhưng không có trọng lượng, nghe như tình nhân ve vãn.

Hướng Nam không thèm nghe lời đâu, cậu nhếch lông mày, trong mắt toát ra tia giảo hoạt, ngón tay hơi cong câu lấy ngón tay của Bùi Mẫn. Trong hậu huyệt dính ướt trơn trượt bao vây ấm áp, Hướng Nam ngoắc ngón tay Bùi Mẫn nghịch ngợm vuốt ve.

Bùi Mẫn cảm thấy hơi quái quái, trong lòng lan tràn một loại cảm giác không nói nên lời, nhưng anh cũng không chán ghét điều này, thậm chí hơi mê luyến tư vị vô danh này.

“Bên trong chặt với nóng quá nhưng không đủ ướt.”

Hướng Nam móc ngón tay Bùi Mẫn vài cái, Bùi Mẫn chậm chạp không đáp lại, anh cảm thấy không thú vị, chuyên tâm moi đào thăm dò đường ruột mẫn cảm.

“Anh nói xem, liệu sau này, lỗ của anh có thể tự chảy nước không? Là cái kiểu không cần bôi trơn cũng tự ướt, nước nhiều đến nỗi có thể chảy ra ấy?”

Mấy ngày nay, Hướng Nam bị H văn trên mạng đầu độc, bắt đầu suy nghĩ miên man.

“Không.” Bùi Mẫn kiên định nói.

Hậu môn đàn ông không thích hợp làʍ t̠ìиɦ, hoa cúc có thể tự chảy nước đều là mấy người da^ʍ lãng bị cᏂị©Ꮒ chín, thân thể mình khẳng định sẽ không tự chảy nước.

Bùi Mẫn cự tuyệt suy nghĩ, cũng không muốn tiếp thu giả thiết này của Hướng Nam. Anh cảm thấy thân thể mình tuyệt đối sẽ không bởi vì cᏂị©Ꮒ mà biến chín.

“Thế à.” Hướng Nam hơi thất vọng. Cậu còn rất muốn xem thử anh nhiều nước đến mức tự chảy ra là cái dạng gì.

Bùi Mẫn chậm rãi rút ngón tay mình ra, lại bóp một đống gel bôi trơn đưa vào hậu huyệt. Mặc kệ Hướng Nam quấy rối, anh nghiêm túc khuếch trương bôi trơn hậu huyệt. Chờ hậu huyệt có thể cất chứa ba ngón tay thì Hướng Nam rút ngón tay ra, vẻ mặt nóng lòng muốn thử: “Tôi có thể cắm rồi chứ?”

Bùi Mẫn hừ lạnh một tiếng thể hiện tâm tình: “Lần trước hoa cúc tôi hơi bị xé rách chảy máu, tôi không muốn vì bị rách hậu môn đi phòng y tế lấy thuốc đâu.”

“Được rồi.” Hướng Nam mất mát, nhu nhược như không xương ghé trên người Bùi Mẫn, quần cậu đã cởi từ lâu, dươиɠ ѵậŧ nóng rực chọc mông Bùi Mẫn, cực kỳ có tính uy hϊếp, đầu dán lên tấm lưng Bùi Mẫn, một bàn tay vuốt vết thương trên lưng anh.

“Vết sẹo này là do cái gì?”

Vết sẹo trắng hơi nhô lên trên làn da, vừa dài vừa xấu giống như một con rết, kỹ thật của người khâu vết thương quá kém.

Bùi Mẫn bị trọng lượng phía sau đè ép thở hổn hển, anh hô hấp dần thô nặng, thân thể kề sát mặt bàn lạnh lẽo, cố tình Hướng Nam còn không an phận, cọ qua cọ lại trên người anh.

“Không, không nhớ.”

Trên người quá nhiều vết sẹo, không phải vết sẹo nào anh cũng nhớ rõ bị thương vì cái gì.

Hướng Nam lẩm bẩm một câu: “Lúc ấy chắc đau lắm nhỉ. Khâu miệng vết thương cũng xấu.”

Bùi Mẫn không nói gì, đau sao, chắc là đau, chỉ là đau đớn đã là chuyện thường ngày, hiện giờ cũng cảm thấy không có gì nghiêm trọng.

Hướng Nam dán tai lên lưng Bùi Mẫn, an tĩnh một phút, đột nhiên mở miệng nói: “19726, tim anh đập nhanh quá.”

Bùi Mẫn cứng đờ người, ngón tay thọc vào rút ra để khuếch cũng dừng lại, sau đó đành phải chuyển đề tài: “Chắc là được rồi, cậu cắm vào đi.”

“Không phải vừa nãy anh nói chưa được à?”

Hướng Nam phát hiện, mỗi lần mình hô hấp phun hơi thở lên lưng Bùi Mẫn thì cơ bắp trên lưng anh ta đều sẽ theo bản năng căng chặt.

Thế là cậu ác ý thổi hơi lên lưng Bùi Mẫn khiến anh gồng mình, cơ bắp nhô lên đường cong rõ ràng.

Bùi Mẫn rút ngón tay ra, giọng hơi thô ráp với không kiên nhẫn, che lấp tiếng tim đập: “Bảo cắm thì cắm đi, nói nhảm nhiều.”

Hướng Nam nâng người dậy từ trên lưng Bùi Mẫn, duỗi tay tách cặp mông, miệng huyệt thâm sắc vô lực khép hờ, bị Hướng Nam nhìn chằm chặp nên ngượng ngùng hơi co rút khép mở, lỗ nhỏ đỏ thẩm non mềm trơn ướt, lông mao đen ướt dầm dề ở miệng huyệt, nhìn qua sắc khí nói không nên lời.

Hướng Nam duỗi một ngón tay ấn lên miệng huyệt, không phí một tia sức lực thì đầu ngón tay đã chui vào động thịt, ướt mềm ấm áp, miệng huyệt như miệng cắи ʍút̼.

Đầu ngón tay cẩn thận mơn trớn miệng huyệt, động tác nhẹ nhàng lộ ra một tia ôn nhu, nhưng câu nói lại làm tức chết người không đền mạng: “Sao lông chỗ này không nhiều như trước nhỉ, có phải bị mài rụng không ta?”

“Nói nhảm cái gì, có cắm không?” Bùi Mẫn tức điên, người này trước đó còn gấp gáp gấp gáp, sao lúc này lại nói vớ vẩn nhiều như vậy.

“Cắm, đương nhiên phải cắm.” Hướng Nam bĩu môi, người này nóng tính thật.

"Rõ ràng tôi mới là phe mạnh, sao anh nói chuyện hùng hổ thế, làm tôi cứ như phe yếu ấy.” Miệng thì thầm oán trách như thật như giả, nhưng tay vẫn không dừng lại, cầm bôi trơn trên bàn, bôi lên dươиɠ ѵậŧ đã sớm cứng rắn như sắt của mình.

Gân xanh trên trán Bùi Mẫn giật nhảy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đệt mẹ, hoa cúc đều cho cậu cắm rồi, nói chuyện kiên cường tí, tăng giọng tí thì sao hả?”

“Cũng đúng.” Hướng Nam thừa dịp Bùi Mẫn phân tâm, đỡ dươиɠ ѵậŧ trực tiếp cắm vào hậu huyệt của Bùi Mẫn.

“Ư… Nhóc khốn nạn.” Bùi Mẫn hơi khó chịu, trong cổ họng phát ra tiếng gào gừ nhỏ, như là dã thú gầm nhẹ uy hϊếp địch nhân.

Cơ vòng lập tức căng chặt nhưng không làm nên trò trống gì, địch nhân đã xâm nhập, còn cường thế tiến công vào sâu hơn.

Qυყ đầυ cắm vào miệng huyệt rồi, thì đương nhiên là cán cắm vào dễ dàng hơn rất nhiều, Hướng Nam nắm cánh mông tách ra, chậm rãi đẩy cả cây đi vào, thịt ruột chặt chẽ vây quanh, bao vây kẻ xâm lấn, muốn đuổi giặc đi, lại bị thế như chẻ tre phá vỡ, bất đắc dĩ cất chứa dươиɠ ѵậŧ.

Rất nhanh, Hướng Nam đã đẩy cả cây vào hậu huyệt, tinh hoàn kề sát miệng huyệt, lỗ nhỏ kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ, nơi giao hợp hai người kề sát kín kẽ.

Hướng Nam không động, cậu đang đợi Bùi Mẫn thả lỏng trước, lần này cậu tuyệt đối không thể bị kẹp bắn, đây là một trận chiến bảo vệ tôn nghiêm của người đàn ông.

Bùi Mẫn chống khuỷu tay trái lên bàn, hơi nâng nửa người trên, hít thở sâu, cau mày, vẻ mặt hơi khó chịu.

Trong thân thể truyền đến cảm giác căng trướng, còn pha trộn cơn đau âm ỉ, theo thời gian trôi qua, đau đớn biến mất, chỉ còn lại căng đầy, còn có sảng khoái mới nảy sinh.