Trong không gian xe nho nhỏ, cửa sổ đóng chặt, điều hòa tản mát ra một cổ lạnh lẽo.
Mặc dù như vậy, nhưng bởi vì trái tim kinh hoàng mà sau lưng Mộc Uyển Thanh vẫn thấm ra một tầng mồ hôi, gương mặt cô đỏ bừng, nhìn ánh mắt vừa lòng của anh, ở trong lòng suy đoán, anh hẳn là sung sướиɠ.
Chính là cô... cô, cô thật sự là khó có thể tiếp thu, anh hiện tại đối với cô làm những chuyện như vậy.
Lại khó có thể tin chính mình thế nhưng dưới sự trêu chọc của anh lại bốc lên một cảm giác cơ khát.
Mộc Uyển Thanh kháng cự lắc đầu, đôi tay chống ở trước ngực anh, thấp giọng cầu xin nói:
“Anh trai, không cần như vậy, lấy tay, đem tay anh lấy ra, anh trai, chúng ta không cần như vậy.”
Cô cảm thấy chính mình cần phải cùng anh nói rõ ràng, bọn họ lại muốn thân cận lẫn nhau như thế nào, cũng không thể làm ra chuyện như vậy, đó là tay anh lại đi vuốt ve bộ vị tư mật của cô a.
“Nhưng anh thích như vậy.”
Mộc Kinh lại cúi đầu hôn Mộc Uyển Thanh, thế tiến công thực hung mãnh, từ hình tượng anh trai ngày thương ôn nhu săn sóc lại giống như dã thú hung mãnh đang vồ con mồi của mình, tràn ngập tính xâm lược.
Anh khiến cho Mộc Uyển Thanh không thể không ngẩng đầu, lộ ra độ cong duyên dáng của chiếc cổ, cô giãy giụa, nhưng giãy giụa lại một chút hiệu quả đều không có, đùi kẹp chặt, không muốn để tay anh ở hạ thể cô tàn sát bừa bãi.
Nhưng mà tay anh vẫn như cũ xoa lộng bộ vị riêng tư kia của cô, anh không cần tàn sát bừa bãi, anh chỉ cần bao lấy âʍ ɦộ cô, liền giống như đang cầm mạch máu cô trong tay, khiến sức lực giãy giụa của Mộc Uyển Thanh đều có vẻ lực bất tòng tâm.
Cứ như vậy giằng co, Mộc Kinh hứng thú tựa hồ càng ngày càng cao, cả người đều đè ở trên người cô.
Anh vuốt ve hạ thể cô, giống như vuốt ve một trân bảo tuyệt thế, lại tràn ngập một cổ hơi thở sắc tình, mang theo ý đồ chơi đùa, muốn làm cho trong âʍ đa͙σ cô, phun ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.
Mộc Uyển Thanh khóe mắt đều đã ươn ướt, trong cơ thể tình triều không ngừng tăng vọt, hạ thể bị chính anh trai ruột vuốt ve, đầu lưỡi lại bị anh hàm ở trong miệng, cô áp lực chính mình, nỗ lực giãy giụa, mỗi khi sắp mặc kệ chính mình rơi vào sóng biển tìиɧ ɖu͙© này của anh, cô lại cưỡng bách chính mình nhớ tới, bản thân mình sao có thể dâʍ ɭσạи như thế, đây là anh trai ruột của cô a.
Tâm tình giống như bị xé nát, khiến Mộc Uyển Thanh hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền cứ như vậy chảy ra.
Thấy cô rơi nước mắt, Mộc Kinh mới buông lỏng môi Mộc Uyển Thanh ra, nhìn cô bị anh hôn đến đỏ bừng cánh môi, cùng với trong mắt hàm chứa xuân tình dù che lấp như thế nào cũng không được, Mộc Kinh khàn khàn giọng nói, nói:
“A Thanh cũng thích, chỉ là A Thanh trong lúc nhất thời không tiếp thu được, có phải không?”
Không đợi Mộc Uyển Thanh đang ở nỗ lực điều hoà hô hấp trả lời, Mộc Kinh buông bàn tay vỗ về chơi đùa ở đùi cô ra, anh lại thật sâu nhìn cô một cái, ngồi trở lại trên chỗ ngồi của mình, ngón tay dài vẫn còn lây dính dâʍ ŧᏂủy̠ từ hạ thể của cô, anh lại hồn nhiên không thèm để ý, nói:
“Không quan hệ, A Thanh, anh lại cho em một ít thời gian nghĩ kỹ.”
Dừng một chút, Mộc Kinh nghiêng người tới, nhìn vẻ mặt ủy khuất của Mộc Uyển Thanh, anh duỗi tay, cầm tay nhỏ của cô, đem tay cô đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn một chút, ánh mắt bướng bỉnh, thậm chí có chút bệnh hoạn, nói:
“A Thanh, trên đời này, chỉ còn lại có hai người chúng ta, bất luận người nào cùng chúng ta có quan hệ huyết thống đều đã chết, em chỉ có anh trai, anh trai cũng chỉ có em, chúng ta không thể bị tách ra, cả đời đều ở bên nhau, hiểu được điều này, em có phải hay không có thể dễ dàng tiếp thu hơn một chút, anh muốn cùng A Thanh tâm tình càng thân cận hơn một chút?”