Chương 40
Số mười ba
Lúc 5 giờ 30 phút chiều, Tần Lãng và Đào Nhược Hương đến một nhà hàng trước trường Đại học Công nghiệp Hạ Dương, vài phút sau, Vương Nguyệt xuất hiện trước mặt Tần Lãng và Đào Nhược Hương.
Ba người chọn một bàn trong góc nhà hàng ngồi xuống, Vương Nguyệt nói với Tần Lãng: "Không ngờ anh lại hẹn tôi - nhân tiện, cô ấy là ai? Không phải là cảnh sát chớ?"
Vương Nguyệt này thực sự là "Nguyệt Di số mười ba" mà Tần Lãng gặp ở câu lạc bộ Vịnh Thuần Mỹ. Hiện tại Vương Nguyệt không mặc váy ngắn hay trang điểm, nàng mặc áo sơ mi ca rô dài tay, xắn tay áo và một quần jean xanh đã giặt ở phần thân dưới, đeo kính gọng đen. Một nữ sinh đại học rất trầm tính khiến mọi người cảm thấy dễ chịu.
"Cảnh sát?" Tần Lãng khẽ lắc đầu cười, "Làm sao có cảnh sát xinh đẹp như vậy, để tôi giới thiệu, đây là lão sư của Chu Linh Linh. Chu Linh Linh, cô biết không?"
"Nhã Lâm là tỷ muội tốt của tôi, tôi biết tên thật cô ấy." Vương Nguyệt gật đầu.
"Chu Linh Linh, cô ấy xảy ra chuyện rồi." Tần Lãng nói, hắn và Đào Nhược Hương đều quyết định che giấu sự thật Chu Linh Linh vẫn còn sống với Vương Nguyệt.
"Cô ấy bị sao vậy?" Vương Nguyệt rõ ràng đang căng thẳng, xem ra thật sự coi Chu Linh Linh là tỷ muội.
"Cô ấy - tự sát!" Tần Lãng giả bộ trưng vẻ mặt trầm thống.
"Cái gì!" Vương Nguyệt vô cùng kinh ngạc, một lúc sau, rốt cục bình tĩnh lại, rùng mình một cái, từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc lá, khóe miệng rút một cái, nhìn về phía Tần Lãng và Đào Nhược Hương, "Tôi muốn hút thuốc, có phiền không?"
Vương Nguyệt châm điếu thuốc, rít mạnh một hơi, sau đó thở dài: "Cô ấy không nghe theo lời khuyên của tôi."
"Cô thuyết phục cô ấy cái gì?" Tần Lãng hỏi.
"Tôi nói đã dấn thân vào con đường này, cô ấy nên chấp nhận số phận để không tăng thêm những rắc rối, bởi tôi là ví dụ tốt nhất."
Hút một điếu thuốc, Vương Nguyệt nói nhiều hơn: "Tôi nói với cô ấy, dù không đi theo con đường đó, học đại học thế nào? Như tôi vào đại học chính quy không có tương lai gì cả. Ở đại học, không thể trở thành gái trinh đến già. Rốt cuộc cũng bị một thằng khốn nào đó phá trinh, đổi lại chỉ là vài miếng sô cô la, vài bông hoa, cuối cùng là nỗi buồn và tuyệt vọng! Mấy thằng khốn đó cứ nói chuyện yêu đương, nhưng chỉ cần một con đĩ khỏa thân và nằm trên giường của hắn, hắn không thèm quan tâm đến chuyện yêu đương nào. Thay vì làm như vậy thà tranh thủ tuổi trẻ bán giá hời kiếm nhiều tiền hơn, sau này ra trường có thể thu xếp công việc tốt."
"Có vẻ như cách đối xử trong câu lạc bộ của cô khá tốt." Tần Lãng cười nhạt, "Nhưng nghiện ma túy thì sao? Nghiện ma túy cũng thôi đi, có lẽ có thể cai được, nhưng mắc bệnh tìиɧ ɖu͙© hoặc AIDS? Cô cũng biết một khi bị nhiễm những thứ này thì tất cả tương lai và lý tưởng đều không còn nữa. Hơn nữa, lúc đó câu lạc bộ có còn quan tâm đến sự sống chết của cô không?"
"Ý anh là, Chu Linh Linh mắc bệnh lây truyền qua đường tìиɧ ɖu͙©? Cai này là trời gϊếŧ!" Vương Nguyệt không nhịn được chửi bới, sau đó bóp tàn thuốc vào gạt tàn, "Tôi không biết tại sao hai người lại điều tra chuyện này. Nhưng tốt hơn hết nên cẩn thận, vì tôi ở nơi đó hơn hai năm, tôi biết những người đến đó để mua vui đều có máu mặt ở thành phố Hạ Dương."
"Cảm ơn cô nhắc nhở." Tần Lãng bình tĩnh nói, "Tôi theo đuổi chuyện này để tìm kiếm công lý cho Chu Linh Linh."
"Công lý?" Vương Nguyệt khinh khỉnh khịt mũi, "Những năm này vẫn có công bằng! Hai năm trước, khi kỳ thi tuyển sinh đại học vừa kết thúc, tôi cùng bạn học đi hát KTV cả đêm, nhưng lại bị đánh thuốc mê. Buổi sáng dậy khỏi giường, tôi phát hiện đang ngủ với một thằng già 60 sắp xuống lỗ, tôi đến đồn cảnh sát để báo án, kết quả bị cảnh sát coi là một con điếm bán thân còn vu khống! Từ đó trở đi, tôi không tin vào bất kỳ công lý cứt chó nào nữa!"
"Tôi xin lỗi, Vương… Vương Nguyệt, nó mang lại những ký ức buồn cho cô." Đào Nhược Hương muốn gọi Vương Nguyệt là “Vương tiểu thư”, nhưng chợt nhận ra xưng hô như vậy hẳn là rất kinh tởm với Vương Nguyệt, vì vậy vội vàng thay đổi. Sau đó nói, "Vì cô cũng là một nạn nhân, có thể giúp chúng tôi một lần và để chúng tôi đòi lại công lý cho cô?"
Vương Nguyệt dường như vẫn còn do dự, vì không hoàn toàn tin tưởng vào Tần Lãng và Đào Nhược Hương.
"Chu Linh Linh, cô ấy chết thảm rồi!" Tần Lãng dứt khoát quyết định nói với Vương Nguyệt bằng cách nói dối, "Cô ấy quyết tâm phải chết, lúc nhảy xuống, đầu đập xuống đất, hiện trường lúc đó... ôi, thật sự không thể diễn tả được. Hơn nữa, ngày cô ấy nhảy từ tòa nhà xuống vẫn mặc đồng phục học sinh, toàn bộ đồng phục học sinh bị nhuộm đỏ bởi máu. Tin nhắn cô ấy gửi cho Đào lão sư: Vĩnh biệt, thế giới tươi đẹp này; vĩnh biệt cha mẹ thân yêu của con; vĩnh biệt thầy cô và tỷ muội của tôi... Hãy kết thúc như thế này, ít nhất tâm linh tôi trong sáng!"
Đào Nhược Hương nghe Tần Lãng nói dối, nàng á khẩu, cho rằng thằng nhóc này quá lố rồi. Tuy nhiên Đào Nhược Hương cũng biết lời Tần Lãng rất dễ cảm nhiễm, nàng vội vàng giả vờ chìm đắm trong phiền muộn, đưa tay cầm khăn ăn trên bàn, nhưng không muốn chạm vào ngón tay Vương Nguyệt, vòng mắt Vương Nguyệt đỏ hoe, nàng lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khóe mắt và lấy hết can đảm: "Vì cô ấy, tôi sẽ tin vào công lý một lần nữa! Họ được tổ chức chặt chẽ và có một tập hợp toàn bộ "quy trình". Ừ, thực ra gần như vậy. giống như tham gia vào MLM[1]—"
"Ví dụ, khi họ hoàn toàn kiểm soát tôi, họ sẽ khuyến khích tôi phát triển những người bạn xinh đẹp xung quanh mình để cùng tham gia kinh doanh, một khi thành công, tôi vẫn có thể nhận nhiều thu nhập. Tất nhiên đây chỉ là ví von, tôi chưa bao giờ làm chuyện thế này, nhưng Chu Linh Linh lại bị bạn bè bán đứng qua phương thức đó, tóm lại quy trình chung là như thế, ngoài ra chúng còn dùng mấy tên lưu manh trong trường dụ một số học sinh nữ xuống nước, tiếp tục để các em nghiện ma túy, cuối cùng bị khống chế hoàn toàn."
Vương Nguyệt nói về hoạt động tội phạm ở Vịnh Thuần Mỹ, Tần Lãng và Đào Nhược Hương tràn đầy phẫn nộ ngay sau khi nghe xong. Cả hai đều biết thứ họ cần nhất là bằng chứng, Tần Lãng hỏi Vương Nguyệt: "Bây giờ, tôi có thể tìm đám tiện nhân và lũ lưu manh hãm hại bạn bè mình ở đâu?"
"Cái này, bên ngoài thành phố Hạ Dương có rất nhiều trường học. Ngay cả trong và ngoài trường Đại học Công nghiệp đều có những người như vậy, bởi theo tôi biết, tôi không phải người duy nhất làm tiểu thư ở Vịnh Thuần Mỹ. Tuy nhiên số lượng lớn nhất là trường y tế Hạ Dương và trường nghệ thuật, đặc biệt là bên ngoài trường nghệ thuật, nếu anh đến đó có thể tìm ra manh mối. Được rồi, tôi nên đi, tôi hy vọng hai người có thể đòi lại công lý cho Chu Linh Linh. Nhưng hãy cẩn thận!"
Vương Nguyệt hiển nhiên rất sợ chủ nhân câu lạc bộ Vịnh Thuần Mỹ, vì vậy sau khi nói những điều này rời đi ngay lập tức.
Tần Lãng và Đào Nhược Hương cũng không muốn lãng phí thời gian, họ dự định sẽ đến trường nghệ thuật ngay.
"Này, hai người định bỏ đi như thế này à?" Tần Lãng và Đào Nhược Hương bị bà chủ chặn ngay khi vừa ra đến cửa nhà hàng.
"Chúng tôi không ăn gì hết?" Đào Nhược Hương bình tĩnh nói, "Lẽ nào bà còn muốn tính tiền chúng tôi sao?"
"Các người dùng khăn giấy của lão nương, uống trà của lão nương, ngồi trên bàn ghế của lão nương, cái này là không gọi món, không thu tiền, muốn thu hút mọi người sao? Các người coi lão nương mở quán trà sữa miễn phí đấy à!" Bà chủ tức giận nói.
"Tê liệt Tôn Tam Nương! Bà muốn làm tiền cũng không nhìn rõ đối tượng!" Đúng lúc này, một người đàn ông mạnh mẽ bước vào nhà hàng, ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn bà chủ, sau đó cung kính gọi một tiếng "Tần ca", dọa bà chủ hốt hoảng xin lỗi Tần Lãng và Đào Nhược Hương.
Chú thích
MLM đề cập đến hành vi của người tổ chức nhằm phát triển nhân sự và thu được của cải một cách bất hợp pháp bằng cách phát triển nhân sự hoặc yêu cầu nhân sự được phát triển phải có đủ tư cách thành viên với điều kiện phải trả một khoản phí nhất định. Bản chất của MLM là một “sơ đồ Ponzi”, tức là tiền của những người đến sau sẽ được trả cho thu nhập của những người đến trước.