Mạnh Trần đứng yên một lát rồi chậm rãi đi vòng ra sau lưng hắn.
Mấy ngày qua y không chủ động đến tìm là vì không muốn thấy mặt hắn. Hễ nhìn gương mặt là y sẽ nhớ đến sự thật Tiết Lãng đã chết.
Lý trí y biết rõ ma đầu này là ân nhân cứu mạng, nhưng lòng không nhịn được ức chế và oán hận.
Chính hắn đã chiếm xác Tiết Lãng, nếu không có hắn, biết đâu hồn Tiết Lãng sẽ không tan biến.
Nỗi đau âm ỉ gặm nhấm trái tim, Mạnh Trần cụp mắt che giấu cảm xúc, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai hắn.
Ma tôn gồng cứng như khúc gỗ.
Tay của Mạnh Trần mát rượi, dù đã cách lớp áo mà hơi lạnh như tuyết mùa xuân vẫn thẩm thấu vào da thịt. Hương phong lan thơm ngát thoang thoảng sau lưng, quanh quẩn trong điện, len lỏi vào tim hắn.
Trái cổ Ma tôn giật nhẹ, họng khô nóng.
Tuy Mạnh Trần không ưa con tu hú chiếm tổ này, nhưng y phải nhẫn nhịn để tìm cách đưa Tiết Lãng về. Y hít vào một hơi, dùng sức vừa đủ bóp vai cho hắn, rồi phát hiện cơ bả vai hắn gồng cứng ngắc, vành tai cũng đỏ chót.
Mạnh Trần lơ đãng nhìn thoáng qua vành tai đỏ ửng, sau đó nhìn không chớp mắt, đột ngột vươn tay nhéo phần thùy tai đỏ như ứa máu của hắn.
Ma tôn run bắn rồi nhảy dựng khỏi ghế, quay lại hùng hổ trừng y, mặt mày đỏ bừng, “To gan! Ta chưa cho phép sao ngươi dám sờ ta!”
Dáng vẻ này nào có giống Ma tôn cao xa vời vợi, thâm sâu khó lường mà y như con chó bự bị giẫm đuôi sủa ầm ĩ.
Cách nói và thần thái quá giống nhau khiến Mạnh Trần ngơ ngẩn, nhất thời không biết làm gì.
Tại sao?
Rõ ràng trong thân xác này là một linh hồn xa lạ, tại sao lại giống Tiết Lãng đến như vậy?
Chỉ là trùng hợp hay là phản ứng bản năng do bị tàn hồn ảnh hưởng?
Nghĩ đến trường hợp hồn phách của Tiết Lãng chưa hoàn toàn tan biến, tim Mạnh Trần đập loạn nhịp, hít thở khó nhọc, kích động đến mức quên giả vờ, đôi mắt đỏ hoe.
Ma tôn trố mắt, không ngờ mình nạt có một câu mà làm người ta khóc luôn, liền cuống lên, “Ngươi, ngươi đừng khóc mà! Ta không có ý đó!” Hắn có xúc động muốn ôm y, rồi lại không dám, đành phải thử đưa tay kéo ống tay áo Mạnh Trần, “Cho ngươi sờ đó! Muốn sờ kiểu gì cũng được!”
Mạnh Trần phủi tay hắn ra, nghiêng đầu nói bằng giọng khàn khàn, “Ai muốn sờ ngươi.”
Tuy bị người ta chê nhưng Ma tôn vẫn bị câu nói tưởng như hờn dỗi này đánh bay nửa cái hồn, người lâng lâng như vừa nốc một vò rượu ủ mười năm, tê tê như bị chín đạo Thiên Lôi bổ xuống đầu.
“Không sờ thì thôi.” Hắn l*иg hai tay vào tay áo, lẳng lặng quan sát sắc mặt Mạnh Trần, y lại biến trở về dáng vẻ dửng dưng không gì có thể lay động.
Dường như đôi mắt đỏ hồng cùng biểu cảm ấm ức vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tuy hơi khốn nạn, Ma tôn thầm nghĩ, cơ mà nét mặt kia dễ thương muốn chết.
Khiến người ta đau lòng, rồi lại không nhịn được muốn trêu ghẹo…
Hắn nuốt nước bọt, lòng rục rịch, “Khuya rồi, ngươi có muốn…”
Mạnh Trần, “Không.”
Ma tôn, “…”
Ta chưa nói hết mà!!
Thật ra hắn đâu có định làm gì bỉ ổi, hắn chỉ muốn ở cùng y lâu hơn thôi. Nhưng chợt nhớ Mạnh Trần chỉ cần phòng ở chứ đâu có thiết tha gì tấm thân của hắn, nhất thời ỉu xìu, vừa buồn vừa ức thả người ta đi.
—o0o—
Người hầu trong điện Tu La phát hiện, hình như Ma tôn rơi vào lưới tình với vị mỹ nhân trong điện Phương Thảo thật rồi.
Ma tôn không nhốt mình trong phòng cả ngày nữa, hễ rảnh là đến điện Phương Thảo lượn lờ tăng cảm giác tồn tại. Hắn còn phái thuộc hạ đi sưu tầm các loại bảo bối đưa đến điện Phương Thảo. Thái độ cưng chiều, dung túng khiến ai nấy trợn mắt há mồm, cảm thán mẹ nó tình yêu đúng là diệu kỳ.
Ma tôn chẳng quan tâm người ta đồn đãi thế nào, hắn trúng tiếng sét ái tình với Mạnh Trần đó, rồi sao?
Dù gì hắn cũng lên đến cảnh Độ Kiếp rồi, tức là thời trẻ toàn tâm toàn ý xây dựng sự nghiệp, bây giờ sự nghiệp viên mãn thì phải tập trung vào yêu đương chứ.
Hắn chết đã nghìn năm, tự dưng sống lại gặp được người khiến trái tim rung động, chẳng lẽ đây là duyên phận trời ban?
Hắn không vội vàng tìm ký ức nữa, việc quan trọng nhất hiện giờ là theo đuổi người ta.
Thế là hôm nay, mới sáng tinh mơ mà vị Ma tôn nào đó đã lân la đến điện Phương Thảo.
Mạnh Trần không có thói quen ngủ nướng, y đã dậy từ lâu, hiện đang đứng trước cửa sổ tưới nước cho một gốc hoa.
Ma tôn cũng nhìn sang, thấy đóa hoa màu sương trắng hiếm lạ, từng lớp cánh tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đẹp đẽ vô ngần, bèn tò mò qua hỏi, “Đây là hoa gì thế? Ta chưa thấy bao giờ.”
Mạnh Trần, “Ta cũng không biết.”
Y không biết tên cũng như chủng loại hoa, y từng hỏi Tiết Lãng nhưng hắn cứ lấp liếʍ không chịu nói. Y còn dạo một vòng chợ hoa mà vẫn không tìm được loại hoa nào giống như vậy.
Rốt cuộc Tiết Lãng tìm đâu ra đóa hoa này, đó vẫn còn là bí ẩn.
Ma tôn nhìn hoa rồi nhìn người, phát hiện ánh mắt Mạnh Trần nhìn đóa hoa vô cùng hiền hòa, muôn phần quý trọng.
Hắn đánh thót trong lòng, giả bộ vô ý hỏi, “Hoa này ngươi tự trồng hay người khác tặng?”
Mạnh Trần không trả lời, tưới nước xong, y giơ một ngón tay khều nhẹ cánh hoa mềm mại nõn nà.
Chuông báo động trong lòng Ma tôn réo inh ỏi.
Phản ứng này là người khác tặng chắc rồi.
Quan hệ phải như thế nào mới tặng hoa cho nhau?
Không lẽ là tình cũ!!
Sắc mặt Ma tôn âm u như sắp nổi bão, muốn hỏi cho ra lẽ nhưng sợ chọc người ta mất hứng, đành nhìn trừng trừng đóa hoa nhỏ, nghiến răng nghiến lợi, “Chỉ là bông hoa thôi mà, ngươi chờ đó cho ta.”
Vậy là trưa hôm đó, tôi tớ trong điện Tu La trố mắt nhìn Ma tu cao lớn bệ vệ vác cuốc đến vườn hoa đào bới.
Đám người hầu kinh hãi, châu đầu bàn tán.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Tôn thượng đang làm gì thế?!”
“Nếu ta không mù thì ngài ấy đang cuốc đất.”
“Nói thừa! Ý ta là tại sao ngài ấy phải đích thân cuốc đất???”
“Chắc là bị tình yêu làm mụ đầu, cần làm gì đó để bình tĩnh.”
Bản thân Ma tôn thấy mình không hề bị tình yêu làm mụ đầu, ngược lại, hắn thấy bản thân rất tỉnh táo.
Theo đuổi người quan trọng thì phải thật lòng thật dạ, tuy hắn chỉ cần ra lệnh thì thuộc hạ sẽ gom hết hoa thơm cỏ lạ trên đời dâng tận mặt, nhưng hắn cảm thấy làm vậy không đủ thành ý.
Phải tự thân trồng hoa tặng người ta mới thể hiện được sự chân thành.
Sau điện Tu La có một vườn hoa bát ngát bị bỏ hoang từ lâu, hắn đích thân cày cuốc tân trang lại khu vườn, tu sửa rào chắn xong xuôi rồi gọi Thanh Hạo đến.
“Ta tính tặng hoa cho Mạnh Trần.” Hắn vào thẳng vấn đề, “Ngươi biết hoa nào quý nhất, cao cấp nhất, đủ trình bày tỏ lòng thành nhất không?”
Thanh Hạo rất hào hứng được làm cố vấn tình cảm cho chủ thượng, gã nghĩ nghĩ, “Thất Sắc Cận này, Triêu Nhan này, Mỹ Nhân Ngọc này, hoa nào cũng được. Chỗ ta có hết, để ta sai người mang đến cho tôn thượng.”
Gã ngừng một chốc rồi cười bảo, “Thật ra có một loài hoa phù hợp với tất cả tiêu chí của tôn thượng, ấy là hoa Nguyệt Sương.”
Ma tôn hiểu ý, “Hoa này hiếm lắm à?”
“Không đâu, hạt giống hoa Nguyệt Sương có đầy ở Ma Vực, tiệm hoa nào cũng bán, vì theo truyền thuyết thì hoa này vốn được sinh ra ở Ma Vực mà.” Thanh Hạo nói, “Vấn đề là nó rất khó nở.”
Ma tôn nhíu mày, “Khó nở?”
“Phải, hoa Nguyệt Sương là loài hoa mỹ lệ nhất, thuần khiết nhất thế gian, chỉ những ai yêu sâu đậm mới có thể khiến nó bung nở.” Thanh Hạo thở dài, “Trên đời có biết bao nhiêu cặp yêu nhau, không ít người muốn dùng hoa Nguyệt Sương chứng minh tình yêu, cuối cùng rơi vào cảnh xấu hổ ê chề. Đương nhiên cũng có người có thể làm hoa Nguyệt Sương nở, chỉ là số lượng cực kỳ, cực kỳ ít ỏi.”
Gã thăm dò nét mặt Ma tôn, đoán chừng Ma tôn chỉ nổi hứng nhất thời với mỹ nhân kia chứ nào có yêu thương thật lòng, tội gì phải dùng hoa Nguyệt Sương để tự làm mình bẽ mặt, thế là ân cần khuyên nhủ, “Thật ra Mỹ Nhân Ngọc là đẹp lắm rồi, hay là ngài tặng người ta hoa này đi.”
Ma tôn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói, “Ngươi đi mua một túi hạt giống hoa Nguyệt Sương cho ta.”
Thanh Hạo, “…”
Hắn cười toe, tự tin tràn trề, “Ta không tin mình không thể làm nó nở!”
—o0o—
Mạnh Trần phát hiện dạo này không thấy người nào đó lảng vảng trước mặt.
Chắc là chán y rồi, Mạnh Trần nghĩ.
Dù gì hắn cũng không phải Tiết Lãng mà là chủ nhân tối cao của Ma Vực, muốn gì mà không có, cần gì phải hạ mình đến nhìn sắc mặt y.
Tay trái y chống cằm, cụp mắt, lẳng lặng lật sách.
Cửa điện bị đẩy cái rầm, Mạnh Trần chưa kịp quay đầu đã bị ai đó kéo tay gấp rút dắt ra ngoài.
“Đi đi đi.” Áo choàng của Ma tôn còn dính bùn, mặt mày lem luốc nhưng không rảnh lau, chỉ hào hứng nói, “Cho ngươi xem cái này đẹp lắm!!”
Mạnh Trần không hất tay hắn được, chỉ có thể bất đắc dĩ chạy ra ngoài với hắn.
Y vốn tưởng đại ma đầu vừa vơ vét được thứ gì quý giá, định nói mình không có hứng thú thì bị hắn kéo đến trước vườn hoa rộng bao la.
Mạnh Trần bỗng chốc ngây ngẩn.
Vườn hoa rộng bằng phân nửa cung điện ngập tràn hoa trắng, đếm sơ cũng phải hơn trăm bông. Hoa mọc san sát, cánh hoa bung xòe lấp lánh ánh bạc, như dải sao trời uốn lượn, tựa dòng sông trăng êm ả, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Mạnh Trần sững sờ.
Vườn hoa này giống đóa hoa trắng trong ấm sành y như đúc.
“Thấy không?” Ma tôn cười toe toét, y như đứa trẻ hiếu thắng đắc ý khoe khoang, “Tên kia tặng ngươi có một bông, ta tặng ngươi đến một trăm chín mươi chín bông. Ta tốt hơn hắn nhiều đúng không?”