Tùy Phong Lưu Vân

Chương 3

Còn nhớ tỉnh lại......

Mộ Dung Diệp bất động nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt vừa sâu vừa tối hệt như đang nhìn rác rưởi dơ bẩn. Vì không muốn bị nhìn như thế, hắn đè nén bất an tới gần y nhưng đột nhiên bị đẩy ra, thân thể hắn có chút yếu ớt nên lập tức ngã khỏi giường, trong khoảnh khắc rơi xuống đất trái tim như bị ngàn vạn mũi tên xuyên qua, còn Mộ Dung Diệp lại lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự khiến người khác ghê tởm".

Câu này y nói rất chậm, ánh mắt kia ngoại trừ chán ghét thì chỉ còn lạnh lẽo, hắn không thể trốn tránh được ánh mắt đó, không dám nhìn y mà chỉ nhìn lên trần nhà, trần nhà bắt đầu mơ hồ dần, thân thể hắn rất lạnh, lạnh đến nỗi không còn chút nhiệt độ nào.

Bây giờ cũng thế, rõ ràng thân thể kết hợp thân mật như vậy nhưng hắn vẫn lạnh, cảm thấy cơn đau từ tim lan tràn khắp người.

Vật cứng xâm nhập thân thể hung ác đâm sâu vào bên trong, liên tục giày xéo niêm mạc yếu ớt, hắn nhịn không được rên lên khe khẽ, đôi môi cũng run rẩy. "Ưʍ...... nhẹ chút......"

Mộ Dung Diệp lặng thinh, trong bầu không khí nóng bỏng này, con ngươi màu hổ phách xinh đẹp của y trong trẻo như nước, phẳng lặng không hề lay động, tựa hồ không nghe thấy yêu cầu của hắn mà chỉ đem du͙ƈ vọиɠ hùng tráng xâm nhập thân thể hắn, thô lỗ mà trực tiếp.

Nơi bọn họ kết hợp có chất lỏng ấm áp chảy xuống khe hở khít khao kia, nhờ chất lỏng nóng ướt này mà du͙ƈ vọиɠ của y càng đi vào sâu hơn, cửa huyệt bị căng ra trở nên vừa đỏ vừa ướt, mà bên trong hắn giống như bị lửa thiêu đốt, vừa nóng vừa chặt, không ngừng quấn lấy du͙ƈ vọиɠ của y, thật không ngờ thân thể nam nhân lại có thể nóng bỏng đến mức này.

"Ưʍ......" Sắc mặt Tần Lệ Phong tái nhợt đáng sợ, chân hắn bị ép mở rộng, chỗ giao hợp không ngừng tràn ra chất lỏng nóng ướt, vật thô cứng cọ xát mạnh vào vách trong nóng bỏng phát ra âm thanh da^ʍ mỹ tràn ngập không khí. Thân thể bị xâm nhập càng thêm tàn nhẫn, sau khi hơi rút ra lại đâm mạnh vào, hết lần này đến lần khác không hề dừng lại, hô hấp của Tần Lệ Phong rối loạn, vô thức giãy giụa nhưng bàn tay đang bóp eo hắn rất chặt, không cho hắn có cơ hội bỏ chạy.

Bóng đêm càng lúc càng sâu.

Hạt mưa trong veo rơi xuống, gian phòng đóng chặt, ánh nến bên trong ảm đạm, quần áo nằm tán loạn trên mặt đất, dưới ánh sáng lờ mờ có hai người đang quấn nhau trên giường.

Giường lớn rung lắc dữ dội.

Mơ hồ có tiếng rêи ɾỉ rất khẽ vang lên.

Tiếng rên trầm thấp đứt quãng này chỉ khi nào động tác quá mãnh liệt mới phát ra, mang theo sự mê hoặc khiến lòng người xốn xang khó nhịn, vì thanh âm thành thục kia hơi khàn nên tiếng rêи ɾỉ như vậy càng khiến người ta muốn ngược đãi.

Mộ Dung Diệp ôm lấy eo thon gầy của nam nhân, du͙ƈ vọиɠ lần nào cũng tiến vào rất sâu, tư vị mất hồn kia khiến toàn thân y sảng khoái, càng thêm mạnh bạo tiến vào thân thể hắn, không để hắn kịp thở dốc.

Nam nhân hơi lớn tuổi, dung mạo rất đoan chính, nhìn qua cũng bình thường không có điểm nào đặc biệt, chỉ là sắc môi hắn đỏ tươi, lông mi dài rậm càng làm nổi bật đôi mắt đen nhánh, đó là một màu đen sâu hun hút, tựa như có thứ gì đó trong con ngươi đang âm thầm phun trào, chỉ cần nhìn chăm chú thì sẽ lập tức rơi vào vực sâu trong đáy mắt hắn.

Thân thể hắn rắn chắc dẻo dai mà chỉ người luyện võ mới có, tay chân thon dài, cơ bắp trên người cũng phân bố rất đều, làn da trắng xanh dưới ánh sáng nhàn nhạt hiện lên vẻ đầy đặn mê người.

Hai chân hắn gác trên vai y, toàn bộ thân thể bị giãn rộng, bộ phận bí ẩn lộ ra trước mắt có chút khêu gợi, huyệt đỏ ẩm ướt khó nhọc phun ra nuốt vào vật nóng thô cứng.

Trên người hắn rịn mồ hôi vì rung động kịch liệt, da thịt bị mồ hôi thấm nhuần ướŧ áŧ, còn phủ một tầng đỏ nhạt mỏng manh, màu đỏ này hiện lên rất rõ trên làn da hơi tái của nam nhân.

Mộ Dung Diệp nhìn nam nhân này, hung hăng va chạm trong thân thể......

"Ưʍ...... Đáng chết...... Ta nói ngươi nhẹ chút......" Tần Lệ Phong bị thúc mạnh đến toàn thân phát run, Mộ Dung Diệp tuy gầy nhưng thật ra thân thể rất tráng kiện, eo lưng cũng mạnh mẽ, mỗi lần đều đâm vào rất sâu giày vò nơi yếu ớt nhất trong thân thể, mà theo sự va chạm càng lúc càng gấp rút của y, dịch nóng cũng không ngừng trào ra làm dịu lối vào đỏ bừng, vật nóng cứng kia nhờ chất lỏng ấm áp này lại đâm vào.

Y đã phát tiết nhiều lần, cũng có du͙ƈ vọиɠ đối với thân thể hắn, chỉ là ánh mắt y rất lạnh, vẻ mặt hờ hững vô tình, nhưng dung nhan tuấn mỹ kia vẫn đẹp đến mức thê lương, trên mặt y ướt đẫm mồ hôi nóng rực, phản chiếu nốt chu sa đỏ như máu giữa chân mày như có lửa dục thiêu đốt.

Tần Lệ Phong nhịn không được đưa tay chạm vào y, nhưng chưa kịp chạm đến thì đã lập tức bị đâm chọc mạnh bạo khiến trước mắt hắn trở nên tối sầm......

Đã đến cực hạn.

Hắn cảm thấy trong người mình như đang cắm một cây dao găm vừa nóng hổi vừa sắc bén, dao găm kia là hung khí bén nhọn đâm sâu vào thân thể, cả người như bị xé rách lần nữa, đau đến lạnh toát sống lưng, còn có ảo giác bị chìm sâu vào tuyệt vọng, hắn cắn chặt răng nói: "Ưʍ...... Buông ra......"

"Buông ngươi ra, chẳng lẽ đây không phải điều ngươi muốn sao." Ánh mắt Mộ Dung Diệp sắc như kiếm, y lật người hắn lại để hắn nằm lỳ trên giường rồi xâm phạm hắn từ phía sau.

"A a...... không phải ta muốn như vậy......" Tần Lệ Phong rêи ɾỉ nhích tới phía trước muốn chạy trốn, eo hắn đột nhiên bị kéo về, vật to lớn cứng rắn nhét vào hậu huyệt, hắn chật vật nắm chặt ga giường dưới người, toàn bộ thân thể đều quỳ phịch trên giường, chỉ có eo bị nâng lên để tiếp nhận sự xâm nhập ngang ngược phía sau, hắn há miệng nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, từ eo trở xuống cũng đã mất cảm giác, sâu trong thân thể vừa đau vừa nóng chẳng có cách nào dịu xuống.

Không khí rất nóng.

Bên trong tràn ngập mùi mồ hôi và tìиɦ ɖu͙ƈ.

Theo động tác mạnh bạo, mái tóc dài của Tần Lệ Phong xõa ra tán loạn trên lưng, hắn co ro quỳ gối trên giường, bắp đùi thon dài rắn chắc căng cứng, phía trên hiện đầy vết nước ướŧ áŧ da^ʍ mỹ, vết nước kia dọc theo bắp đùi hắn chậm chạp trượt xuống rất mê người.

Mộ Dung Diệp nhịn không được vuốt ve hắn, hung hăng xoa nắn làn da kia, chuyện giường chiếu này với y mà nói chỉ để phát tiết mà thôi, nhưng cuối cùng y vẫn nhịn không được chạm vào thân thể hắn, xúc cảm vừa rắn chắc vừa sung mãn khiến y động tâm, khiến y không thể khống chế nổi lửa dục cuồn cuộn trong người, bản thân mình như vậy thật đáng sợ.

Không biết vì thiếu sáng hay vì nguyên nhân nào khác mà sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu dưới da, cảm giác không giống người bình thường, mà người này còn nhìn mình chằm chằm.

Bằng đôi mắt kia......

Đôi mắt kia vừa đen vừa sâu không thấy đáy, giống như ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ phẳng lặng, sự điên cuồng của mình cũng bị ánh sáng đó phản chiếu, cứ như đây không phải là y, thế là lật người hắn lại rồi từ phía sau xâm phạm hắn, như vậy sẽ không còn thấy mặt hắn, không thấy biểu cảm của hắn, càng không thấy đôi mắt nhìn thấu mọi thứ kia nữa, đến khi nhiệt độ trên người tiêu tan mới chật vật đẩy hắn ra.

"Mộ Dung Diệp." Trong bóng tối hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm trầm thấp vang lên bên cạnh, y không xoay người lại mà vẫn dùng bóng lưng lạnh lẽo đối diện với hắn, thật lâu sau mới lên tiếng, "Chuyện gì?"

"Dẫn ta rời khỏi đây đi." Tần Lệ Phong nằm nghiêng trên giường, không thể nhìn rõ sắc mặt hắn mà chỉ thấy tóc dài đen nhánh rơi xuống trán tạo thành một đường viền u tối giữa chân mày.

"......"

"Ta cho ngươi thuốc giải độc tình, chỉ cần ngươi đáp ứng với ta chuyện này thôi." Tần Lệ Phong rũ mi ôn nhu nói.

Mộ Dung Diệp ngơ ngẩn, giọng điệu vẫn lạnh lẽo như trước, "Ngươi chắc chắn ta sẽ đáp ứng sao?" Y cảm giác có gì đó không đúng nhưng lại không rõ là gì.

"Doãn Duy Lan biết quan hệ của ta và ngươi, còn chúng ta thân mật đến mức nào thì hình như hắn vẫn chưa biết."

Mộ Dung Diệp cứng đờ, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo khiến người ta run rẩy, y chậm rãi nói, thanh âm êm tai như ẩn giấu dao găm sắc bén, "Từ đầu ngươi đã nảy ra chủ ý này, vì muốn rời khỏi đây nên gài bẫy ta sao?"

"Ta không gài bẫy ngươi, chỉ đang chờ cơ hội mà thôi."

"Ngươi có biết ta muốn dẫn Doãn Duy Lan đi không?" Mộ Dung Diệp không tỏ vẻ gì nhưng lại nói vô cùng trôi chảy.

"Biết."

"Chẳng lẽ ngươi không quan tâm....."

"Quan tâm chứ...... Nhưng so với điều này thì ta càng sợ không được ở bên ngươi hơn." Tần Lệ Phong nhìn tấm lưng trắng như tuyết của y, nhịn không được vuốt ve.

"Khi nào đưa thuốc giải cho ta?"

"Khi nào rời khỏi đây tất nhiên sẽ đưa ngươi." Biết y hỏi như vậy có nghĩa là đã đồng ý với yêu cầu của hắn, Tần Lệ Phong mỉm cười, đáy mắt lóe lên ánh sáng.

"......" Mộ Dung Diệp thở dài rồi dần nhắm lại đôi mắt xinh đẹp, để mặc đôi tay ấm áp kia ôm mình, dường như hắn rất thích ôm y như vậy, dù y có đẩy ra mấy lần thì vẫn kiên trì quấn lấy, thế là cũng không để ý nữa.

Tần Lệ Phong chăm chú nhìn y hồi lâu, thời gian dần trôi qua, trong đôi mắt sâu không thấy đáy phản chiếu bóng hình y, hắn nhẹ nhàng nhích tới, mỗi khi đến gần y thế này đều giúp hắn bình tĩnh lạ thường, cho hắn cảm giác rằng người kia chỉ có mình.

Hắn ôm chặt y, cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ trên người y, nhiệt độ này khiến hắn mê luyến đến nỗi không muốn thϊếp đi, hắn biết y chán ghét mình, cũng không thích hắn tới gần, nhưng y không đẩy mình ra, cũng không đứng dậy bỏ đi ngay, chỉ cần như thế cũng để hắn rung động rất mạnh.

Hắn mở to mắt muốn nghiêm túc ngắm nhìn y, nhưng sự mệt mỏi rã rời lại kéo đến, muốn mở mắt ra nhưng mí mắt như nặng ngàn cân, đầu óc cũng mê man, hắn không chống cự nổi nữa mà kiệt sức ngủ thϊếp đi.