Hành Trình Nhục Dục Của Tổng Công Ngựa Giống

Chương 18: Lô Đỉnh Sư tôn lẳng lơ (7)

Chứng nghiện tìиɧ ɖu͙© của Vân Thư càng ngày càng nặng, gần như đạt đến ngưỡng vừa phát nứиɠ là muốn bị đυ. ngay lập tức, nhưng ở trong môn phái có rất nhiều bất tiện nên Lâm Tịch Ngôn bèn tìm cớ cùng Vân Thư xuống núi.

Ngày đầu tiên xuống núi, Lâm Tịch Ngôn đã xỏ khuyên cho Vân Thư, chính là cái vòng gai mà hệ thống tặng, hai cái xỏ vào núʍ ѵú, cái còn lại xỏ vào hộŧ ɭε cực kì nhạy cảm kia. Hộŧ ɭε non mềm bị vòng kim loại cưỡng ép kéo mạnh ra khỏi sự bao bọc của mép l*и, vừa dâʍ đãиɠ lại vừa đáng thương phô bày ra bên ngoài. Chỉ trong vài ngày, núʍ ѵú và hộŧ ɭε của y đã sưng lên to bằng quả nho, dù là ma sát nhỏ nhất cũng có thể làm cho y phun nước không ngừng.

Hôm nay bọn họ đến kỹ quán mới khai trương ở trấn nhỏ, nghe nói ở đây có rất nhiều màn biểu diễn bốc lửa, Lâm Tịch Ngôn hào hứng dẫn Vân Thư đi xem.

Vân Thư chỉ khoác lên mình một bộ hồng sa mỏng dính, lụa đỏ thắt lỏng lẻo ở bên hông, hai núʍ ѵú vừa đỏ vừa to như ẩn như hiện. Y từ lâu đã chẳng mặc tiết khố nữa, dù vậy khi bước đi hai chân ma sát vẫn liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ hộŧ ɭε cực kì nhạy cảm kia.

“Ô a, không được… Lại, lại muốn phun nước… Ưm a a, hộŧ ɭε nứиɠ, chịu không nổi… Cứu cứu ta…”

“Sư tôn muốn đệ tử cứu người như thế nào?” Lâm Tịch Ngôn đứng một bên lạnh lùng nhìn Vân Thư chỉ đi bộ thôi mà cũng lêи đỉиɦ được, hai chân y đang run lên bần bật, hắn rốt cục mở miệng đáp lại.

“Ô… Đừng, đừng đi bộ nữa có được không… Thật sự, không chịu nổi… Để ta, bò… Hự bò vào… Giống như họ… A…”

“Đó là những lô đỉnh thấp hèn nhất, sư tôn sao có thể giống bọn họ được? Sư tôn thật sự muốn bò trên mặt đất sao? Giống như cɧó ©áϊ…”

“A ha… Muốn! Ta muốn… Bò, trên mặt đất… Ô, muốn làm lô đỉnh, Tịch Ngôn… Cɧó ©áϊ cũng, cũng được luôn… Thích, thích như vậy lắm…” Vân Thư mê loạn quỳ xuống đất, nước da^ʍ dính nhớp lại một lần nữa tuôn ra ở giữa hai chân. Y bò về phía trước hai bước, cúi đầu cọ cọ khuôn mặt mình vào chân Lâm Tịch Ngôn, thế mà trong lòng lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ dị, như thể vốn là phải như vậy…

“Nếu sư tôn thích, vậy thì đừng có hối hận. Người làm chó của ta luôn đi…” Lâm Tịch Ngôn cất bước tiến về phía phòng riêng trên lầu hai, Vân Thư lúc lắc mông, dùng cả tay lẫn chân nhanh chóng bò theo.

Buổi biểu diễn khai trương kỹ quán rất nhanh đã bắt đầu, người đầu tiên lên sân khấu là một chàng trai trẻ tuổi gầy yếu, đùi của cậu bị banh ra hết cỡ rồi dùng cọc gỗ cố định lại, phơi bày ra c̠úc̠ Ꮒσα màu nâu sẫm do bị đυ. quá độ. Quần chúng nhao nhao ầm ĩ phát tiết sự bất mãn của mình, ma ma trên đài lại ra vẻ thần bí vẫy vẫy tay, lớn giọng giới thiệu tiết mục đầu tiên: “Xin quý vị hãy im lặng, đĩ đực này quả thật là một món hàng hết đát, nhưng hắn không phải để đυ., kính mời quý vị cùng thưởng thức tiết mục đầu tiên – nắm tay đấm huyệt.”

Vừa dứt lời, một gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn để trần thân trên bước nhanh lên đài, hắn nắm chặt hai tay, không hề làm bất kỳ màn dạo đầu nào mà đã chậm rãi nhét nắm đấm vào c̠úc̠ Ꮒσα lỏng lẻo của cậu con trai kia. Khuôn mặt xinh xắn của cậu đột nhiên đỏ bừng, miệng bắt đầu tràn ra từng tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

Trong tiếng hò hét của mọi người, nắm đấm của gã đàn ông không hề gặp trở ngại chui tọt vào trong c̠úc̠ Ꮒσα chàng trai kia, sau đó lại nhanh chóng rút ra, kéo theo một chút thành ruột đỏ thẫm, rồi hắn đổi sang tay trái tiếp tục nhét vào.

Cứ như vậy trái phải xen kẽ luân phiên ra vào c̠úc̠ Ꮒσα kia, tốc độ càng ngày càng nhanh, đến cuối cùng chẳng khác gì đang đánh quyền, mà cậu trai gầy yếu làm bao cát kia chỉ biết lộ ra khuôn mặt thống khổ, lỗ thịt bị đấm làm cho nước da^ʍ văng tung toé, vách ruột dâʍ ɭσạи đỏ bừng liên tục thụt ra thụt vào, cực kì đĩ thoã.

Sau màn biểu diễn, mọi người hò reo cổ vũ, trong phòng riêng không ngừng có nhóm lô đỉnh bò lên trên đài phát thưởng. Lâm Tịch Ngôn vỗ vỗ mông Vân Thư, Vân Thư nức nở một tiếng, y cũng giống như các lô đỉnh khác, l*и y bây giờ nhét đầy linh thạch dùng để khen thưởng. Lúc này nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, y cũng uốn éo thắt lưng bò ra cửa. Bởi vì nhét quá nhiều linh thạch, bụng của y gần như chạm tới mặt đất khiến y bò có chút chật vật. Trong phòng riêng có người chú ý tới thân thể dị thường của y, cất tiếng huýt sáo trêu chọc.

Loại cảm giác phơi l*и ra bên ngoài xong được người ta nhìn chăm chú… Quá thoải mái… Ô a, l*и nhỏ muốn đái ra… Đừng, huýt sáo nữa… Thực sự giống như, giống như biến thành cɧó ©áϊ… Động dục, phun nước trước mắt bao người… Sướиɠ chết đi được… Chủ nhân ơi…

Mặt Vân Thư đỏ bừng, y bò càng ngày càng chậm, hai lỗ da^ʍ bắt đầu có nước chảy ra kéo theo vài khối linh thạch nho nhỏ rơi xuống, vừa bò vừa phọt ra linh thạch. Tiếng huýt sáo trên khán đài càng lúc càng lớn hơn…

Thật vất vả mới lên đến sân khấu, y thở dốc co rút c̠úc̠ Ꮒσα, rặn ra ba khối linh thạch, sau đó bò trở về phòng riêng.

“Làm tốt lắm, lô đỉnh là phải luôn động dục mọi lúc mọi nơi như vậy, không ngừng đái ra nước da^ʍ, hiện tại sư tôn chính là một con cɧó ©áϊ lẳиɠ ɭơ muốn được ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. ȶᏂασ.”

“Ô… chủ nhân, ta là… Cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ, lô đỉnh lẳиɠ ɭơ, động dục… của chủ nhân… Ha a, a a…” Rõ ràng trong thân thể đã nhồi một đống lớn linh thạch rồi nhưng y vẫn thấy rất trống rỗng… Vân Thư chảy nước miếng dụi dụi vào đũng quần Lâm Tịch Ngôn, đói khát nhìn ©ôи ŧɧịt̠ bự dần dần cương cứng lên kia.

Màn biểu diễn kế tiếp hai người đã không rảnh bận tâm, trong phòng riêng truyền ra tiếng rên dâʍ ɭσạи, như là muốn so tài cao thấp với đám kỹ nữ trên sân khấu. Chờ bọn họ nhìn về phía sân khấu lần nữa thì đã đến màn biểu diễn áp chót của kỹ quán, hai con linh xà vừa to vừa dài quấn riết lấy một cơ thể trần trụi trắng nõn, hai rắn một người đang giao phối kịch liệt.

Theo sự thay đổi tư thế, chàng trai vốn bị kẹp giữa hai con cự xà lật người lại, khuôn mặt bị ȶᏂασ đến thất thần vừa vặn đối diện với phòng riêng của Lâm Tịch Ngôn.

“A ha… Đây là, ô… Tố Tích…. A, a ha đừng, chủ nhân… Đừng niết, hộŧ ɭε… Muốn, hỏng, hộŧ ɭε nứиɠ của cɧó ©áϊ sắp bị, nghiền nát a… Ô a a…” Y bị đệ tử trước kia của mình phân tán sự chú ý nhưng rất nhanh lại quay trở về với kɧoáı ©ảʍ cực hạn nơi hạ thể, Vân Thư bị nhéo hộŧ ɭε nứиɠ rên da^ʍ một tiếng rồi đái ra, cùng lúc đó từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng cũng bắn đầy tử ©υиɠ trống rỗng của y.

Đúng lúc này, Lâm Tịch Ngôn vốn đang ở Kim Đan hậu kỳ cảm giác được linh khí cuồn cuộn trong đan điền, Kim Đan rung chuyển hóa thành một nhóc con hai mắt nhắm nghiền, hắn Kết Anh thành công.