Hành Trình Nhục Dục Của Tổng Công Ngựa Giống

Chương 17: Lô Đỉnh Sư tôn lẳng lơ (6)

Mãi cho đến khi y bị Lâm Tịch Ngôn dùng dây thừng trói hai tay lại, kéo cao qua đỉnh đầu rồi buộc lên xà nhà thì y mới nhận ra được lễ vật này có tác dụng gì.

“Ô… Không… Lâm Tịch Ngôn, a ha…” Y hoảng sợ vặn vẹo thắt lưng muốn chạy trốn, tình cờ lại để cho dây thừng cọ xát vào điểm nhạy cảm nhất của lỗ l*и cùng với hộŧ ɭε. Cảm giác như giật điện làm cho cơ thể y xụi lơ ngay tức thì, giữa hai chân ứa ra một cỗ nước da^ʍ ấm nóng làm ướt sợi dây thừng.

“Trông sư tôn có vẻ ưng lễ vật này nhỉ? L*и nứиɠ lên hết rồi kìa… Chậc, đệ tử lại tặng vài thứ đồ chơi trợ hứng cho người có được không?” Nói xong, Lâm Tịch Ngôn lấy hai cái kẹp nhũ có răng cưa kẹp lên núʍ ѵú non nớt của y, rồi tiếp tục nhét một thanh kim loại nhỏ đã được tẩm đầy thuốc vào niệu đạo ở ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ.

“A a… gì vậy, không được… Lấy ra đi, khó chịu lắm… Ưm a, Tịch Ngôn…” Côи ŧɧịt̠ nhỏ nửa cương cứng bị chặn lại ở lối ra, cảm giác châm chích khiến Vân Thư cực kì bất an. Y vùng vẫy hòng tránh thoát khỏi Lâm Tịch Ngôn, nhưng chỉ nhận được một cái tát vào mông.

Lâm Tịch Ngôn lạnh lùng nói: “Bớt nứиɠ đi, không phải muốn bị ȶᏂασ sao? Đi qua hết sợi dây thừng này, phía cuối sẽ có ©ôи ŧɧịt̠ bự mà người yêu nhất, nhưng mà sư tôn phải làm cho mấy cái nút thắt ở trên dây thừng này ướt sũng hết. Nếu như không làm được, hôm nay sư tôn sẽ không được ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự đâu đó nên nhanh nhẹn lên.”

Vân Thư nhìn về phía cuối sợi dây thừng, nơi đó thật sự treo một thanh ©ôи ŧɧịt̠ giả màu đen, vừa thô lại vừa dài, thậm chí còn nổi rõ từng đường gân guốc chằng chịt. Nếu, nếu thứ này ȶᏂασ vào bên trong… chắc là sướиɠ lắm nhỉ…

Dưới sự cám dỗ của ©ôи ŧɧịt̠ giả, Vân Thư vô thức đi về phía trước. Dây thừng thô ráp không ngừng ma sát vùиɠ ҡíи, y chật vật kiễng gót chân muốn tránh đi, nhưng chân mềm nhũn không có sức nên lại rơi trở về, điều này càng làm tăng thêm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nước l*и trào ra phùn phụt, những nơi đã đi qua đều bị thấm ướt thành màu nâu sẫm, toả ra mùi hương da^ʍ dật nhàn nhạt.

Thật vất vả mới đi được đến nút thắt đầu tiên, Vân Thư run lẩy bẩy đứng cũng không vững, y chậm rãi lết qua, nút dây cộm lên nghiền ép l*и nhỏ non mềm từng chút một, rồi lại cọ qua hộŧ ɭε sưng lên do động tình, cuối cùng mắc cứng ngắc ở miệng bướm ướt mềm. Cảm giác có vật lạ nhồi vào trong làm cho Vân Thư giật nảy mình, không biết là do khó chịu hay là do sảng khoái mà l*и da^ʍ ngứa ngáy không khống chế được phun ra một mảng lớn nước da^ʍ trong suốt dính dính, làm cho nút thắt đó đổi màu ngay lập tức.

“A a, ự a… vừa khó chịu… lại, lại vừa thoải mái… chắc chết mất… Sao lại như vậy ưm… A ha, kẹt cứng… toàn bộ đều… Ự…” Miệng thì than khó chịu nhưng thân thể y lại không kìm được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn, cố ý để nút kết nhè nhẹ nghiền ép lột le yếu ớt đồng thời nhấp tới nhấp lui ở miệng bướm da^ʍ. Nút thắt cồm cộm làm giảm bớt ngứa ngáy phía dưới, nhưng lại khiến cảm giác trống rỗng bên trong lỗ l*и thêm mãnh liệt.

Không đủ… Muốn thứ thô hơn, dài hơn… Mới có thể nhồi đầy… Vân Thư thèm khát nhìn cây hàng giả kia, đột nhiên có động lực hẳn, miễn cưỡng tiến lên phía trước một bước nhỏ, dây thừng trượt ra khỏi lỗ l*и ướt sũng, vừa vặn mắc vào c̠úc̠ Ꮒσα phía sau.

“Ô a! Phía sau… Phía sau cũng, ngứa nữa… Ô…“ Sau khi bị phun thuốc, c̠úc̠ Ꮒσα y đã sớm được cải tạo thành bồn chứa dâʍ ɖu͙© nhạy cảm, giờ bị chen vào như này, xúc cảm tê rần lạ lẫm từ xương cụt lan dần lên trên, thậm chí còn tự biết tiết ra dịch ruột.

“Thì ra c̠úc̠ Ꮒσα của sư tôn cũng thiếu đυ. như vậy? Chỉ với mấy cái nút thắt nho nhỏ này là có thể thoả mãn người rồi sao? Nếu không đi tiếp thì đệ tử đành phải cất ©ôи ŧɧịt̠ bự này đi thôi. Sư tôn cứ từ từ mà chơi với sợi dây thừng này đi.” Không ngờ Vân Thư lại lẳиɠ ɭơ như vậy, mới nút kết đầu tiên đã chơi lâu thế này, Lâm Tịch Ngôn đã chẳng còn kiên nhẫn nhìn y dùng dây thừng tự an ủi nữa nên mới giả bộ muốn lấy thanh ©ôи ŧɧịt̠ giả kia đi.

Vân Thư lúc này mới lo lắng, cuối cùng y cũng không để ý đến chuyện đùa bỡn c̠úc̠ Ꮒσα của mình nữa, xiêu vẹo đi về phía trước vài bước, nức nở cầu xin: “Đừng mà… Đừng lấy nó đi, a ha… Côи ŧɧịt̠ bự, muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự… Ta đi mà, a a… Nhanh một chút, muốn ăn… Bên trong thật trống rỗng, dây thừng… Dây thừng, không đủ…”

“Vậy thì nhanh lên! Đĩ da^ʍ!” Lâm Tịch Ngôn đã sớm không còn làm bộ ôn hòa cung kính như trước nữa, hắn cầm một cây roi da được bện từ đuôi ngựa, quất bành bạch vào cặp mông trắng nõn của Vân Thư.

“Ô… Ta đi, đừng đánh nữa… A ô, đau quá…” Cảm giác đau đớn do bị roi quất khác hẳn với lúc dùng tay vỗ, Vân Thư thấy mình không còn giống như con người nữa, mà là một con súc vật đang làm việc bị chủ nhân thúc đi về trước. Điều này khiến y vừa xấu hổ vừa sợ hãi nên không tự chủ được mà phục tùng.

Rất nhanh đã đến nút thắt thứ hai, mặc dù nút lớn một cỡ làm cho Vân Thư sướиɠ l*и muốn cọ xát thêm, nhưng cơn đau rát của roi vọt khiến y không dám dừng lại, vuốt ve qua loa vài cái ở miệng bướm để nước da^ʍ thấm đều dây thừng rồi ngay lập tức đi về phía trước.

“Giỏi quá, chẳng phải là nhanh hơn hẳn sao? Không lẽ sư tôn phải để đệ tử dùng roi quất mới chịu đi à? Vậy đệ tử đành phải thỏa mãn sư tôn thôi.” Lâm Tịch Ngôn nham hiểm vòng ra phía trước, roi trong tay vung lên quất một cái xuống núʍ ѵú đỏ bừng đang bị kẹp nhũ, theo đường cong thắt lưng xuống thẳng phía dưới, ở đùi non và bụng dưới cũng bị quất tạo thành từng vệt đỏ tươi.

Vùng nhạy cảm của Vân Thư liên tục bị đánh, từng cơn đau đớn thấu tim khiến y bất lực bật khóc, nào còn dáng vẻ của cao nhân tu chân giới, giờ y chẳng khác gì một cái lô đỉnh lẳиɠ ɭơ đĩ thoã bậc nhất bị chủ nhân dạy dỗ trừng phạt.

Khi y gian nan đi đến được nút thắt cuối cùng thì trên làn da trắng nõn kia đã phủ đầy vết roi tím đỏ đan xen, toàn thân toả ra hơi thở mời gọi người ta đến làm nhục. Cùng lúc đó, y cũng đã đến cực hạn, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ bị chặn lối ra giật giật muốn xuất tinh, hai cái lỗ da^ʍ nước nôi tràn lan ướŧ áŧ, trừ bỏ một nửa ngấm vào dây thừng, còn lại đều chảy dọc theo đùi xuống dưới đất, để lại một vệt nước kéo lê trên sàn nhà.

Cái nút cuối cùng to bằng nắm tay của trẻ con, Vân Thư thở hổn hển chậm rãi ngồi lên trên, cảm nhận rõ ràng nút dây cực lớn hung hăng đè lên hộŧ ɭε trước đó đã bị chà xát sưng tấy, rồi tiếp tục nhét khít vào miệng l*и đỏ bừng trầy xước. Y cảm thấy mình giống như một cái bαo ©αo sυ hình người, bao trùm bộ toàn nút kết dây thừng kia, không thể cử động.

Vết roi trên người còn râm ran đau rát, hai núʍ ѵú đã bị kẹp đến tê dại, c̠úc̠ Ꮒσα ngứa ngáy đến nỗi chảy nước không ngừng, tất cả kɧoáı ©ảʍ hoà quyện cùng với cảm giác đau đớn của vùиɠ ҡíи len lỏi trong máu. Cơ thể Vân Thư run lên bần bật, bụng dưới bủn rủn, y vô thức mở chân ra, một dòng chất lỏng vàng nhạt tanh khai chậm rãi theo chân chảy xuống, rất nhanh đã tích thành một vũng trên mặt đất. Cùng lúc đó hai lỗ da^ʍ của y cũng đạt tới cao trào, co giật phun ra từng luồng nước sướиɠ cùng với dịch ruột, triệt để làm ướt nút thắt cuối cùng này.

“A a a a… Chết mất, hỏng rồi… Đều, đều đang phun nước… Cơ thể, hỏng rồi… Không khống chế được, phía trước, cũng muốn bắn… Ô a, cho ta… ©ôи ŧɧịt̠ bự đi mà, cứu ta với… A a a, cầu xin ngươi, cho ta đi…” Ba cái lỗ của Vân Thư không tự chủ được liên tục phun nước, đến cả nước miếng cũng liên tục trào ra từ khóe miệng, y rốt cuộc cũng không đứng nổi nữa, cơ thể này chỉ dựa vào dây mềm trên cổ tay cùng dây thừng giữa háng chống đỡ mới không ngã khuỵ xuống đất.

Lâm Tịch Ngôn biết nếu giờ mà không thỏa mãn y thì y thật sự sẽ hỏng mất, cho nên hiếm lắm mới thoải mái cởi bỏ sợi dây thừng trên tay y, Vân Thư mất đi điểm tựa lập tức ngã từ trên dây thừng xuống. Y ngẩng đầu nhìn ©ôи ŧɧịt̠ giả màu đen gần trước mắt, u mê bò về phía trước vài bước, vươn đầu lưỡi đỏ hỏn ra liếʍ láp thứ đồ chơi mô phỏng nổi đầy gân guốc kia. Đột nhiên ©ôи ŧɧịt̠ giả trong miệng bị ngoại lực cưỡng ép rút ra, Vân Thư hoảng loạn ngẩng đầu nhìn, Lâm Tịch Ngôn cầm thứ đồ chơi khổng lồ thấm đẫm nước miếng đó đi vào gian trong.

“Đừng, đừng đi mà… Không… Ha a, nói, đã nói… ©ôи ŧɧịt̠ bự, ô a… Ta, ©ôи ŧɧịt̠ bự…” Vân Thư nhắm mắt nhắm mũi bò theo phía sau, vừa bò vừa sốt sắng rên da^ʍ cho đến tận giường Lâm Tịch Ngôn.

“Đĩ da^ʍ, đừng vội, lát nữa sẽ ȶᏂασ chết ngươi!” Lâm Tịch Ngôn ôm y vào lòng, cầm lấy phần đế của gậy mát xa thọc thẳng vào trong l*и da^ʍ nước nôi đầm đìa của y.

Hai mắt Vân Thư trợn tròn, ánh mắt tan rã cả người run lên bần bật, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ bị chặn kín giật giật vài cái, không biết là lần thứ mấy xuất tinh bị chặn lại, đau đớn cùng với sảng khoái không ngừng va chạm chồng chéo ở trong cơ thể y, làm cho y rên cũng rên không nổi, y hoàn toàn biến thành bồn chứa dâʍ ɖu͙©.

Nhưng mà hết thảy còn chưa dừng lại, khi y đạt tới cao trào, c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ nứиɠ kia cũng bị Lâm Tịch Ngôn ȶᏂασ vào, đầu khấc to tròn như quả trứng thô bạo chen thẳng vào c̠úc̠ Ꮒσα chưa từng bị xâm phạm của y, sau đó chiếm lĩnh từng chút một vách ruột trơn mềm ướt đẫm dịch nhờn.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp đôi cả mặt trước lẫn mặt sau khiến Vân Thư điên cuồng co giật, niệu đạo nơi l*и da^ʍ lại một lần nữa ứa ra nướ© ŧıểυ, cứ thế y bị ȶᏂασ đến trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.