Scandal Của Cậu Đáng Yêu Hơn Cậu Nhiều

Chương 48: Cái đồ phiền phức kia mau cuốn gói đi giùm cái.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ông... sau khi tải cái app kia về, ông có thi đấu xếp hạng không?" Giang Ảnh cảm thấy không chân thực cho lắm, cậu không dám tin nên ngập ngừng hỏi, "Là cái bảng điểm tích lũy ông mở trang chủ ra là thấy luôn ấy."

Chắc không trùng hợp đến vậy đâu... nhỉ.

"Thi chứ, tui vẫn đang thi mà." người bạn ngoại quốc đáp, "Đệt mợ nó hữu dụng lắm đấy, con mẹ nó tui tiến bộ nhanh cực, có hôm tui còn lọt vô top hai mươi cơ."

Giang Ảnh: "..."

Cách nói chuyện này... dù cậu không tin thì cũng phải tin thôi.

Nói ra cũng trùng hợp thiệt. Mới mấy hôm trước Giang Ảnh thấy vị hắc mã này trên diễn đàn xong, thế nào mà hôm nay hắn đã đứng trước mặt cậu rồi.

"Bạn à." Giang Ảnh ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo người kia lại gần mình một tí, "Tui bảo, ông có thể nói cho tui nghe ai giới thiệu cho ông cái app này không?"

"Cậu ấy." Người bạn ngoại quốc đưa tay ra chỉ vào bên trong phim trường, hắn dò tìm khắp một lượt rồi dừng lại ngay trên người Thích Trục.

Giang Ảnh: "Cậu ta?!"

Đúng lúc Thích Trục quay đầu lại, thấy hai người đang nhìn về phía mình, anh khẽ gật đầu. Giang Ảnh cầm mấy nhánh cỏ trụi lủi vẫy vẫy về phía anh.

Cậu bắt đầu hoài nghi, chả biết người anh em này có thật là bạn của Thích Trục không nữa.

Giang Ảnh cũng đang rảnh nên cậu đưa bạn của Thích Trục đi dạo quanh phim trường, tiện thể tám nhảm mấy câu.

Tên tiếng Trung của người bạn này dễ nhớ hơn tên tiếng Anh. Nghe hắn bảo là do bạn gái đặt cho, gọi là Trác Việt. Cái tên này nghe có vẻ đáng tin hơn bản thân hắn nhiều.

Trác Việt và Thích Trục là bạn học đại học. Lần này Trác Việt qua đây vừa khéo đi qua phim trường nên tiện thể thăm bạn mình luôn.

Bởi vì khi nãy Thích Trục mới giúp mình xong, mà người này lại là bạn của Thích Trục nên Giang Ảnh tình nguyện trở thành hướng dẫn viên tạm thời, dẫn hắn đi tham quan xung quanh. Cậu giới thiệu vừa bằng tiếng Trung vừa bằng tiếng Anh để Trác Việt hiểu.

Cùng với đó, Giang Ảnh cũng rất cố gắng để sửa cách nói chuyện lúc nào cũng như kiểu muốn gây sự của người bạn này.

Cậu nào có ngờ, bản thân mình không làm người nhiều năm thế rồi mà lại có ngày đi dạy người nói chuyện.

"Cậu ta thường nhắc về tui với ông à?" Giang Ảnh nghe ngữ khí của Trác Việt, cậu hỏi.

"Nghe đại danh đã lâu."

Nói thế chứ Giang Ảnh chẳng thể tưởng tượng được Thích Trục sẽ nói với người khác về cậu ra sao: "Cậu ta bảo tôi thế nào?"

"Cậu là Giang Trúc Giang chứ gì." Trác Việt tỏ ra rất là quen thuộc, đồng thời hắn cũng cố gắng dùng năng học tập của bản thân để đổi "ngài" thành "cậu".

"Gì? Tui là Giang Ảnh." Giang Ảnh nghiến răng nghiến lợi tiếp tục sửa lại tên mình, "Họ Giang, tên Ảnh."

Biệt danh Giang Trúc Giang này có phải ai cũng được gọi đâu.

"Ồ, thế hả." Trác Việt chỗ hiểu chỗ không gật gù "Dù sao thì cậu ấy cũng bảo ngài rất là đáng yêu luôn."

"Cậu ta biết khen người ta đáng yêu hả?" Giang Ảnh hỏi, "Ông có chắc cậu ta dùng từ này không?"

Người nhiễu sự với cả đáng yêu chắc không thuộc về nhau đâu nhỉ?

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi xong một vòng phim trường, trở lại gần nơi quay phim. Giang Ảnh nhìn người bạn ngoại quốc đứng cạnh mình, cậu bỗng dưng muốn chứng thực suy nghĩ mới xuất hiện trong đầu.

"Thế nên cậu là bạn trai nhỏ của cậu ấy phải không?" Trác Việt lại hỏi, "Cậu ấy từng bảo với tôi một lần, bảo là cậu ấy rất..."

"Ê, tui hỏi ông." Giang Ảnh đang chuyên tâm suy nghĩ nên không nghe thấy Trác Việt nói gì, cậu khoác vai người bạn mới này, "Lớp trưởng... À, là Thích Trục ấy, sao cậu ta lại giới thiệu cái app này cho ông?"

"Cậu ấy bảo app này hữu dụng," Trác Việt thành thật trả lời, "nên kêu tui dùng thử."

"Thế thì tui hỏi ông câu này." Giang Ảnh ghé sát lại, cậu hạ thấp âm lượng, "Thích Trục có dùng app này không?"

"Để tui nghĩ xem nào" Trác Việt mở điện thoại, hắn ấn vào cái app quen thuộc kia, "Hình như là có đấy..."

Khϊếp hãi, thế mà Thích Trục lại tải cái app đối với anh mà nói thì nó cực kỳ vô nghĩa như "Cãi Cọ"? Riêng cái tin này thôi cũng đủ cho Giang Ảnh cười cả năm.

Giang Ảnh khách sáo hỏi tiếp: "Thế ông có nhớ ID của cậu ta là gì không?"

"Hình như cậu ấy tạo tài khoản thôi chứ không dùng. Nhưng mà tui có ảnh chụp màn hình, tên không dễ nhớ lắm thì phải." Trác Việt vừa ngẫm nghĩ vừa nói, "À, để tui coi lại tin nhắn."

Ánh mắt Giang Ảnh sáng rực: "Ừa!"

Trác Việt bắt đầu lướt lại tin nhắn.

Giang Ảnh liếc một cái: "Dựa theo cách hai người nói chuyện, tui thực sự không nhìn ra hai người là bạn đâu."

Nhưng mà con người Thích Trục ấy à, nếu không phải bạn bè thì anh còn chẳng muốn trả lời tin nhắn.

Nhưng mà ngày nào cậu với Thích Trục cũng nói chuyện, có huy hiệu nói chuyện thường xuyên, có huy hiệu bạn thân, còn có cả hiệu ứng chọt chọt của hệ thống nữa, phong phú phết đấy chứ đùa.

Sự khác biệt cũng quá rõ ràng rồi. Liệu trong lòng Thích Trục thì có phải cậu đặc biệt hơn những người khác chút xíu không?

Còn Thích Trục ở trong lòng cậu...

"Tìm thấy rồi, là cái này nè." Trác Việt nói rồi giơ điện thoại của mình ra.

"Để tui xem thử." Giang Ảnh xoay đầu lại nhìn màn hình điện thoại của hắn

Bản kế hoạch của chương trình bỗng chặn ngang tầm mắt Giang Ảnh.

Giang Ảnh: "?"

Thích Trục quay phim xong rồi, chẳng biết anh qua đây từ bao giờ. Anh đưa cho Giang Ảnh bản kế hoạch: "Đây là bản kế hoạch sau khi sửa, cậu đọc thử đi, xem còn gì cần sửa không."

Giang Ảnh: "... Ờ."

"Đạo diễn muốn thảo luận về việc cắt nối biên tập của cảnh vừa nãy với cậu. Mấy chuyện như chọn góc quay với cắt ghép, đạo diễn muốn nghe thử ý kiến của cậu " Thích Trục nói, "Ông ấy ang chờ cậu ở bên kia."

"Biết rồi, để tôi qua." công việc vẫn quan trọng hơn. Giang Ảnh quên luôn lúc nãy mình với Trác Việt đang nói cái gì, cậu xoay người đi về phía đạo diễn.

*

"Sao Tiểu Ảnh lại qua đây thế?" đạo diễn đang xem lại video ghi hình cảm thấy mừng rỡ, ông kêu trợ lý công việc đưa ghế cho Giang Ảnh, "Giờ tâm trạng cháu thế nào rồi?"

"Khá tốt ạ." Giang Ảnh ngồi xuống ghế.

"Thế thì được. Đến đúng lúc lắm, bác muốn nghe thử ý kiến của cháu." Đạo diễn bảo, "Vừa định kêu người đi gọi cháu mà cháu đã tự qua rồi."

Giang Ảnh: "?"

Vừa định?

Ơ thế là vẫn chưa gọi đúng không?! Thích Trục thần kỳ thế, thành tinh rồi hả.

Thích Trục ở trong cuốn sổ tay đánh giá năng lực chiến đấu của cậu có lẽ lại thăng cấp được rồi.

Khoảng thời gian này, nửa phần đầu của《Đúng dịp tuyết rơi》đã quay xong. Từ hôm nay trở đi, công việc sẽ tiến vào nửa phần sau. Vai Ti Mộng của Doãn Gia Ngộ đã hết cảnh quay. Đến nửa sau của bộ phim, tính cách của những nhân vật khác cũng thay đổi ít nhiều.

Đối với Giang Ảnh mà nói thì cảnh khóc ngày hôm nay rất có tính khiêu chiến, nhưng mà những cảnh quay sau này sẽ càng ngày càng khó hơn.

Sau khi Giang Ảnh thảo luận với đạo diễn về vấn đề cắt nối biên tập với cả nội dung nửa phần sau của bộ phim xong thì cậu mới phát hiện ra Thích Trục đã hoàn thành việc gặp bạn, mời bạn ăn cơm, sau đó đưa bạn ra sân bay rồi.

Thích Trục đi từ sân bay về khách sạn, anh nhặt được Giang Ảnh bê ghế đẩu nhỏ ra ngồi trực trước cử phòng anh.

"Bạn của cậu thú vị phết đấy." Giang Ảnh chặn trước cửa phòng Thích Trục, cậu không hề có ý định nhường đường.

"Vẫn được." Thích Trục cũng chẳng vội vào phòng, anh đứng ngoài hành lang lãng phí thời gian với cậu.

"Cậu ta không ở lại chơi mấy ngày à?" Giang Ảnh hỏi.

Thích Trục lắc đầu: "Không ở lại, cậu ấy bận."

"Mới tới được một lát đã đi rồi, cũng chẳng kịp ăn được món gì ngon." Giang Ảnh chống cằm, ngẩng đầu lên nhìn Thích Trục, "Mất công hôm qua anh Thích vui vẻ như thế."

"Ai bảo tôi vui vì cậu ấy đến?" Thích Trục hơi nhíu mày, "Tôi đang vui, cậu ấy tới làm phiền, hai chuyện này liên quan gì đến nhau?"

Giang Ảnh: "?" Dù sao thì cũng chẳng thể bảo Thích Trục vui là vì có thể duy trì huy hiệu nói chuyện thường xuyên với mình chứ.

"Không nói về tôi nữa." Thích Trục đưa tay nắm cằm Giang Ảnh rồi hơi nâng lên, để người kia ngẩng đầu nhìn mình, "Cậu thì sao? Lúc quay phim không tiện hỏi, đạo diễn không nhìn ra nhưng tôi nhìn ra rồi. Khi đó sao cậu lại buồn như thế?"

Khi đó...

Thích Trục không nhắc tới thì không sao, anh vừa nhắc tới lại khiến Giang Ảnh nhớ tới cảnh tượng khi đó. Cảm xúc lúc ấy cậu chưa trải qua bao giờ, chỉ vì một cảnh quay mà cậu lại sợ Thích Trục đi mất.

Anh đã trở thành thói quen của cậu, trở thành một phần trong cuộc sống của cậu.

Nhưng đến một ngày, anh sẽ biến thành một phần trong cuộc sống của người khác sao?

"Được rồi, không hỏi nữa." tay Thích Trục xoa nhẹ má Giang Ảnh, anh khẽ gẩy lông mi cậu, "Không thì cậu lại bị tôi ghẹo khóc luôn mất."

Thích Trục rút tay lại. Sau khi cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Ảnh, anh lại trở về bộ dạng nghiêm túc như cũ.

"Ai khóc? Toàn nói linh tinh." Giang Ảnh mới buồn bã xíu xiu đã bị Thích Trục cắt ngang, cậu vòng lại chủ đề ban đầu, "Tiếng Trung của bạn cậu..."

"Không tốt à?" Thích Trục hỏi.

"Quá là tốt luôn." Giang Ảnh mỉm cười, "Sao tự dưng cậu lại giới thiệu cái app đó cho cậu ta?"

"Tôi buột miệng nói thôi." Thích Trục giải thích, "Tôi chỉ giới thiệu thôi, có dùng hay không là chuyện của cậu ấy. Hình như tôi cũng giới thiệu app đó cho cậu mà nhỉ, cậu  thấy nó thú vị không?"

Giang Ảnh: "..."

"Chẳng thú vị gì cả." Giang Ảnh cúi đầu xuống.

"Tôi cũng thấy thế." có vẻ như Thích Trục đang ngẫm nghĩ gì đó, anh gật đầu, "Hình như lần nào thấy cậu mở nó ra cũng chỉ có mỗi cái đề tài kia."

Giang Ảnh: "..."

Cậu cầm ghế lên, đang tính đi thì bỗng nhớ ra một chuyện: "Tôi có thể thêm bạn bè với Trác Việt không?"

"Không thể." Thích Trục lấy thẻ phòng ra, anh từ chối luôn, "Cậu làm phiền tôi là được rồi."

"Thế sắp tới cậu ta có về đây nữa không?" Giang Ảnh vẫn chưa chịu từ bỏ.

"Trong ba năm tới cậu ấy sẽ không đến đây nữa đâu." anh quẹt thẻ mở cửa phòng, "Sao thế? Cậu có vấn đề gì?"

"Không, tôi nào dám có vấn đề gì." Giang Ảnh cầm ghế của mình đi, "Thời gian của thầy Thích nhà chúng ta rất quý báu, tôi không tiện làm phiền, xin rút lui trước."

Thôi bỏ đi, Giang Ảnh đành từ bỏ. Thích Trục bận như thế, dù anh có tải "Cãi Cọ" về thì cũng không dùng tới đâu. Cậu có tò mò nữa thì chắc cũng chẳng nhận được kết quả gì đặc biệt.

Hắc mã đi nhanh ơi là nhanh, cậu còn chưa kịp xem bức ảnh chụp màn hình kia. Có a cách nào nữa đâu, thôi đành bỏ qua vậy.

Còn về vấn đề khác thì cậu phải dành ra chút thời gian cãi nhau để suy ngẫm thật kỹ.

*

Sau khi bộ phận tuyên truyền của phim truyền hình《Đúng dịp tuyết rơi》đăng ký tài khoản trên nền tảng livestream Ly Miêu thì rất hay đăng hậu trường. Fan diễn viên và fan phim nhảy vào xem nhiều làm nền tảng được lợi kha khá.

Bộ phận tuyên truyền của đoàn làm phim đăng lên nền tảng video hậu trường Giang Ảnh và Thích Trục duy trì huy hiệu bạn tốt, đăng cả video Tuyên Hội Đồng tập múa nữa.

Mới đây một đoạn video cùng được đăng lên, mấy diễn viên trong lúc chờ quay phim tụ tập lại chơi đấu địa chủ trên QQ...

Trong video, Giang Ảnh cứ dùng chiến thuật quấy nhiễu, cậu không ngừng rót trà cho nhân vật của Thích Trục, ném cà chua cho nhân vật của Miêu Dã. Cuối cùng địa chủ Miêu Dã thua thảm, đoạn video này nhận được hơn một triệu lượt like.

Hôm nay bộ phận tuyên truyền của đoàn làm phim lại đăng video mới. Vừa mới kết thúc cảnh quay, Giang Ảnh cúi đầu quỳ một chân xuống đất, mãi không đứng dậy. Thích Trục vặt mấy nhánh cỏ đuôi chó ở ven đường, anh hơi cúi người, cọ cọ nhánh cỏ vào cổ Giang Ảnh.

Hai mắt Giang Ảnh vẫn ửng đỏ, cậu bị anh chọc cười, nắm lấy tay áo anh rồi đứng lên.

Đoạn video này được đăng lên, dưới bình luận xuất hiện rất nhiều những con người u mê ngốc nghếch...

[Á a a a a, tui là nhánh cỏ đuôi chó kia, đừng hòng tranh với tui.]

[Đừng thế, bồ xem khúc sau chưa, Giang Ảnh vặt trụi mấy nhánh cỏ đuôi chó đấy luôn đó, bồ muốn hói hay gì?]

[Trời ơi, Thích Trục cũng biết an ủi người khác đấy. Ảnh không phải cái máy quay phim vô cảm đâu.]

[Á á á á á, hint kìa! Xin tiểu Tuyết nhả thêm ít video hậu trường nữa đi. Nhìn thấy cp mị đu rồi, mị yêu hai người họ quá đi mất.]

[Đây là quay cảnh khóc nên Thích Trục mới dỗ à ha ha ha ha ha.]

[Xin lũi, tui thấy xíu nữa thui là hai cậu ấy hun nhau rùi, ai tới ấn đầu hai cậu ấy vào nhau giúp tui với, cầu xin mấy người đó.]

_ _ _

Shiguang: Hình minh hoạ cho rót trà với ném cà chua trong đấu địa chủ của QQ, bình thường là để chê người ta chơi chán quá, ở đây bé Ảnh muốn hai người kia phân tâm thui.