Viên Cảnh Thụy mỉm cười: “Vâng ạ, cô gái mà hàng ngày con gặp nhiều nhất chính là cô ấy, không tốt cũng phải tốt chứ”.
Tinh thần bà khá hơn, nhưng vẫn trừng mắt nhìn anh: “Nghe xem con vừa nói gì thế hả, thích là thích chứ, con mấy tuổi rồi, bây giờ nghiêm túc tìm bạn đời mới là việc quan trọng”.
Viên Cảnh Thụy nhìn mẹ, biết bà đã tập trung sự chú ý vào Tri Vy nên anh khẽ thở phào, đáp: “Con biết rồi, không phải đang tìm rồi đấy sao?”.
Gương mặt bà Viên tỏ rõ sự hài lòng: “Con hỏi bác sĩ xem mẹ có thể về được không? Mẹ có sao đâu, mình về nhà đi”.
“Không được, sáng sớm mai còn phải kiểm tra sức khỏe toàn diện, mẹ ngủ đi, con ở đây với mẹ”. Anh trả lời.
Bà Viên cuống lên: “Con thức đêm ở đây làm gì, mẹ đã bảo không sao rồi”.
Viên Cảnh Thụy đã đứng dậy mở giường gấp ra rồi tháo cúc cổ, cởi giày.
Bà biết con trai mình luôn rất cứng đầu, đã quyết định điều gì thì ai nói cũng không nghe. Khi anh còn rất nhỏ, vì bà bị sốt mà anh không chịu đi học, nhất định ở nhà, bị bà mắng mỏ thế nào cũng không mở miệng mà cứ một mình chạy ra nhà bếp công cộng nấu thứ gì đó cho bà ăn, nấu chín rồi bưng vào, một bát mì lổn nhổn, trên tay còn sưng bỏng một hai chỗ, đôi mắt chăm chú nhìn bà, nhất định phải nhìn thấy bà ăn hết mới thôi.
Nhanh thật, nhoáng cái mà đã mấy chục năm trôi qua.
Ngọn đèn trong phòng bệnh được tắt một lần nữa, sự tĩnh lặng của bóng tối cứ lan dần, sau đó tiếng bà Viên vang lên:
“Con trai, con phải cẩn thận”.
Anh nằm ngửa trên chiếc giường gấp nhỏ, lúc trả lời bà đôi mắt khẽ nheo lại: “Mẹ, mẹ yên tâm, việc này con sẽ nhanh chóng giải quyết”.
5
Cả đêm Đổng Tri Vy ngủ không ngon, cứ trằn trọc mãi, tới lúc trời gần sáng lại bắt đầu nằm mơ. Trong giấc mơ chỉ có một cậu bé trai rất nhỏ, đang ra sức đuổi theo một đám đàn ông mặt mày hung ác, sự chênh lệch hai bên khiến cô nhìn mà hãi hùng khϊếp vía, muốn kêu cậu bé đừng đuổi theo nữa, phải cẩn thận, nhưng đám người đó đột nhiên chạy về phía cô khiến cô sợ toát cả mồ hôi. Cô quay người đang không biết trốn đi đâu thì bị một người túm lấy, cô ngẩng lên và thấy gương mặt của bà Viên đang mỉm cười nhìn cô, nói:
“Tri Vy, bác giao con trai bác cho con”.
Đổng Tri Vy hoảng sợ bật dậy ngay trên giường, quay sang nhìn kim đồng hồ dạ quang mới chỉ ba giờ hai mươi phút.
Cô rêи ɾỉ vùi đầu vào gối.
Cô không hiểu vì sao anh lại kể cho cô nghe tuổi thơ của anh, biết quá nhiều về một người, đặc biệt là người ấy khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa, một lần nữa cô rút ra một kết luận tương tự: Viên Cảnh Thụy quả thực là một người đàn ông đáng sợ, ngay cả trong giấc mơ cũng không buông tha cho cô.
Vì ngủ không ngon nên hôm sau đi làm Đổng Tri Vy cảm thấy sắc mặt của mình vô cùng nhợt nhạt.
Bố cô sáng nào cũng dậy sớm làm nước đậu cho cô rồi cho vào bình giữ ấm, sáng nay cũng không ngoại lệ, lúc tiễn con gái ra cửa ông còn hỏi: “Dạo này có phải công ty bận lắm không, bố thấy con lúc nào cũng tăng ca, rồi còn đi học nữa, phải lo cho sức khỏe, đừng làm việc mệt quá đấy”.
Tri Vy không biết nên nói gì, cô có tăng ca gì đâu, bị sếp hủy hoại tinh thần thì đúng hơn.
Đúng bảy giờ hai mươi cô ra khỏi nhà, lên tàu điện ngầm, tới công ty đã tám giờ bốn mươi, nghĩ tới một đống việc lặt vặt của ngày hôm nay cô hít sâu một cái khi bước ra khỏi thang máy.
Không ngờ vừa bước vào văn phòng đã thấy Viên Cảnh Thụy bước từ phòng của anh ra, trên người vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, cằm dưới hơi xanh, hốc mắt hơi sâu, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới áp lực mà anh gây ra cho cô.
Những chuyện tối qua và cảnh tượng trong giấc mơ bỗng nhiên hiện lên khiến Đổng Tri Vy rất khâm phục mình khi không lập tức lùi lại.
Biểu hiện của Đổng Tri Vy không qua khỏi tầm mắt của Viên Cảnh Thụy, anh từ bệnh viện tới thẳng đây, sáng sớm đã gặp một số người và giải quyết xong một số việc.
Viên Cảnh Thụy có thể gây dựng được một góc giang sơn trong thời loạn thế này đương nhiên không phải dựa vào may mắn. Thủ đoạn nào cũng phải dùng một chút, loại người nào cũng cần kết giao một ít, số người thù hận muốn lấy mạng anh có lẽ rất nhiều, nhưng số người sợ anh còn nhiều hơn, chỉ là anh không ngờ có người ti tiện tới mức uy hϊếp mẹ anh, uy hϊếp một người già không có lấy một chút hơi sức phản kháng.
Đã lâu lắm rồi anh không mở miệng nhờ vả bạn bè, nhưng thông tin lan nhanh quá, anh em nhà họ Trương đã rời khỏi Thượng Hải, có người nhìn thấy trước đó anh em họ có tiếp xúc thân mật mấy người Hà Nam vừa tới Thượng Hải, còn có người tra ra số hiệu chuyến bay đi Thâm Quyến của họ, là chuyến bay đêm qua.
Anh nghe điện thoại ngoài ban công lạnh lẽo không người, đôi mắt khẽ nheo lại trong gió đêm lạnh.
Bất luận việc này do ai làm đi nữa anh đều không cho phép những tên mất dạy đó có một cái kết đẹp.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại anh vẫn đứng một mình ngoài đó một lúc và châm một điếu thuốc.
Việc này không đơn giản chút nào, anh cần phải bình tĩnh, nhưng sự thô bạo và kích động khiến cả người anh thắt lại.
Gió đêm đông giống như nhát dao cứa qua da thịt, dòng xe uốn lượn qua cầu vượt giống như một con rồng đang bơi kéo theo luồng sáng màu trắng và vàng, các tòa nhà cao tầng đều đã tắt đèn, khu phố quen thuộc nhà anh bên dưới bóng cây cầu vượt cũng chìm trong bóng đêm.
Giọng nói của Tri Vy một lần nữa lại vang lên trong bóng đêm: “Y học bây giờ tiên tiến lắm, bệnh gì cũng có phương pháp chữa trị, anh đừng quá lo lắng”.
Anh nhớ lại biểu cảm của cô khi nói câu ấy, đôi mắt cô cẩn trọng nhìn anh, anh luôn biết rằng cô thư ký này hơi sợ mình, mặc dù trước mặt anh cô luôn làm ra vẻ điềm tĩnh lạnh lùng nhưng đôi mắt cô chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào anh.
Vậy mà lúc trước ở chỗ này cô còn định an ủi anh, đột nhiên anh mỉm cười, ý nghĩ thô bạo trong đầu bỗng dưng lùi dần, nhớ lại biểu cảm của cô lúc anh bảo cô vào phòng bệnh, anh càng cảm thấy buồn cười hơn.
Anh chỉ muốn tìm một người để phân tán sự chú ý của mẹ anh, mà lúc đó chỉ có mình cô mà thôi.
Anh đã làm cô hoảng sợ thì cũng nên bồi thường gì đó chứ.
“Thư ký Đổng, chào buổi sáng”. Anh mỉm cười với cô.
“Chào buổi sáng, giám đốc Viên”. Đổng Tri Vy cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi nghe thấy ba chữ quen thuộc đó, nếu anh một lần nữa lên tiếng gọi cô là “Tri Vy” như tối hôm qua thì cô không biết bản thân mình sẽ thất vọng tới mức nào nữa.
“Tối qua…”.
Lần đầu tiên cô ngắt lời sếp rồi nói nhanh: “Tối qua mẹ anh bị hoảng sợ, anh muốn phân tán sự chú ý của bà khi tỉnh dậy nên mới bảo tôi cùng vào phòng bệnh, tôi có thể thông cảm và cũng không để tâm, tổng giám đốc Viên cũng không cần phải suy nghĩ đâu”.
Đổng Tri Vy có thể nói lưu loát một đoạn dài như thế này là bởi vì cô đã lẩm nhẩm nó trong bụng không biết bao nhiêu lần rồi, trên thực tế sau khi tỉnh dậy bởi cơn mơ lúc ba giờ hai mươi cô đã luôn nghĩ khi gặp Viên Cảnh Thụy mình nên nói những gì.
Sếp đột ngột lợi dụng cô một vố nếu nói không để tâm thì không phải, nhưng chuyện đã xảy ra, cô suy nghĩ chán chê, điều duy nhất cô có thể giải thích được chính là tình cảm mẹ con sâu nặng của mẹ con Viên Cảnh Thụy, muốn có một chuyện gì đó vui vẻ khiến bà phân tán sự chú ý sau khi bị kinh sợ nên anh mới hành động như thế mà thôi.
Việc bà Viên lo lắng tìm đối tượng cho Viên Cảnh Thụy cô cũng biết, thậm chí bà còn tự gọi điện tới văn phòng, sau khi biết người nghe điện là thư ký của con trai bà còn nói một tràng dài, muốn biết con trai mình có bạn gái cố định hay không. Đổng Tri Vy có ấn tượng vô cùng sâu sắc về cuộc điện thoại ấy, lúc đó trong lòng cô nghĩ với kinh nghiệm tình trường của Viên Cảnh Thụy thì bạn gái chắc chắn không bao giờ thiếu, nhưng ai muốn anh bước vào lễ đường kết hôn một lần nữa thì đó quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi, Tri Vy nghĩ thế. Mong muốn của bà Viên có thể sẽ còn hụt hẫng lâu.