Không Thể Thiếu Em

Chương 20

Sau khi Viên Cảnh Thụy tới Thành Phương, anh dứt khoát cắt giảm quyền lực của những người thân cận nhà họ Trương trong công xưởng, áp dụng cơ chế quản lý mới, khi bắt đầu đã tạo nên sóng gió lớn nhưng Trương Thành Phương luôn cổ vũ anh vì vậy mọi việc đã nhanh chóng giành được kết quả.

Sự việc có chuyển biến thực sự sau khi Trương Thành Phương mất vì bệnh nặng. Trương Thành Phương là một người cần cù, hầu hết mọi việc trong công xưởng đều do một tay ông cáng đáng. Khi thị trường điều hòa trong nước vừa bắt đầu mọi thứ còn vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi nhà xưởng ở thượng du, hạ du và cả dây chuyền cung ứng đều nhân cơ hội đυ.c nước béo cò, Trương Thành Phương dựa vào một chữ “liều” mà làm nên. Sau đó cả nhà họ Trương cũng tham gia vào làm, nhưng toàn người nhà là không thể làm được gì, mọi thứ loạn hết cả lên, lại không dễ nói, nói ai là lại có người lớn tuổi trong nhà ra chỉ trích ông vong ân bội nghĩa, rồi năm xưa ai bỏ tiền ra cho ông mở công xưởng này, cứ như thế lợi ích vốn có của công xưởng bị những kẻ ngồi mát ăn bát vàng này xơi hết, sau đó chất lượng và tiêu thụ không đi đôi với nhau khiến Trương Thành Phương sứt đầu mẻ trán.

Cho dù Trương Thành Phương học hành không được bao năm nhưng cũng biết cứ tiếp tục thế này thì không ổn, đưa Viên Cảnh Thụy về có thể coi là cú liều cuối cùng của ông. Ông có thể nhận thấy sự quyết đoán và khả năng kinh doanh thiên bẩm ở chàng trai trẻ này, ông hi vọng Viên Cảnh Thụy có thể đưa công xưởng ra khỏi hố bùn.

Sự xuất hiện của Viên Cảnh Thụy quả thực đã cải thiện được một phần sự cũ kỹ lụn bại của công xưởng, nhưng khiến người khác không ngờ được là, cơ thể tích bệnh lâu năm của Trương Thành Phương đã suy sụp nhanh chóng không lâu sau đó, một cơn bệnh khủng khϊếp đã khiến ông gục ngã trong chớp mắt, chỉ vài tháng sau đã nhắm mắt xuôi tay.

Người nhà Trương Thành Phương vốn không ưa gì Viên Cảnh Thụy, thấy Trương Thành Phương gục xuống liền nhân lúc hỗn loạn lấy tiền rồi tháo thân, để chia tiền họ còn ra tay ngay lúc Trương Thành Phương còn trên giường bệnh, mấy người già ăn nói còn hùng hồn hơn.

“Cái công xưởng này do mấy nhà chúng góp tiền dựng lên, bây giờ Thành Phương sắp không trụ được nữa rồi, chúng tôi lấy lại phần của mình cũng không được sao? Lẽ nào để người ngoài được hưởng lợi!”.

Cứ thế, Trương Thành Phương còn chưa cúng tuần đầu thì tiền vốn nhập hàng cơ bản nhất của công xưởng cũng không còn, tất cả rơi vào trì trệ, sổ sách toàn ghi nợ, mọi đơn đặt hàng đều không thể giao hàng đúng hẹn, một món nợ khổng lồ đang chờ đợi họ ở phía trước.

Vợ Trương Thành Phương đã mất từ lâu, Trình Tuệ Mai là vợ hai, ông còn hai đứa con trai ngoài hai mươi tuổi nữa, một người là Trương Đại Phong, một người là Trương Đại Tài, đều là con với người vợ trước đã mất. Khi Viên Cảnh Thụy vừa tới công xưởng bọn họ đối xử với anh rất “bẩn thỉu”, đến lúc này còn cãi nhau đòi Trình Tuệ Mai bán công xưởng và chia tài sản, dù thế nào họ cũng không đồng ý tiếp tục duy trì hoạt động của công xưởng.

Phải đối mặt với chuyện này Trình Tuệ Mai vô cùng mệt mỏi và tiều tụy, điều duy nhất chị mong muốn là công xưởng được tiếp tục làm việc, tiếp tục duy trì tâm huyết của người chồng đã mất. Trương Thành Phương chết không nhắm mắt, điều này chị rõ hơn ai hết, lúc trên giường bệnh ông nói nhiều nhất một câu duy nhất: “Không thể sụp, Thành Phương không thể sụp”. Hai mắt chị khóc ra máu mà đồng ý với ông, nhưng ông chết vẫn không nhắm mắt, chị biết ông chết không nhắm mắt.

Cuối cùng Trình Tuệ Mai phải cầu cứu sự giúp đỡ của gia đình mẹ đẻ, dốc hết tiền của mình ra để cầu xin hai người con chồng không bán công xưởng này, hai con trai nhà họ Trương sau khi nhìn thấy tiền liền mau chóng từ bỏ cổ phần thuộc về họ.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là trong giai đoạn hỗn loạn nhất Viên Cảnh Thụy vẫn ở lại. Anh cầm cố căn nhà ở Thượng Hải của mình để vay tiền ngân hàng, rồi vay mượn tiền bạn bè, anh đã cùng chị tiếp nhận công xưởng nợ nần chồng chất đang bên bờ vực phá sản này.

Ngày ký hợp đồng, tất cả người nhà họ Trương đều nhìn hai người với ánh mắt khác lạ, hai anh em con trai Trương Thành Phương ký xong đặt bút đi luôn, còn mấy người già không đợi ra tới cửa đã nhổ nước bọt, miệng phun đầy tiếng bản địa.

Bọn họ nói: “Đôi cẩu nam nữ này”.

Nhưng ai cũng nghĩ bản hợp đồng này rất đáng ký, so với món nợ khổng lồ của công xưởng sắp phá sản thì việc nhận được tiền mặt mới là điều quan trọng nhất, chỉ có kẻ điên mới đâm đầu vào công xưởng đã không làm ra tiền lại sắp sập đến nơi này.

Nhưng những việc xảy ra sau đó khiến tất cả mọi người đều không thể tin được. Sau khi làm rõ quyền sở hữu công ty, Viên Cảnh Thụy lập tức tuyển công nhân làm thêm ngày thêm giờ, giao trả hai đơn đặt hàng lớn nhất, tự mình ra nước ngoài một chuyến và dẫn về một nhân viên kỹ thuật mới. Thành Phương lắp đặt hệ thống đường ống nước mới, cải tiến kỹ thuật quan trọng nhất trong việc tiết kiệm năng lượng của máy điều hòa trước các công xưởng cùng ngành khác, sau đó nhà nước bắt đầu đặt ra tiêu chuẩn tiết kiệm năng lượng phổ biến rộng rãi trong ngành công nghiệp chế đạo điều hòa, Thành Phương bất ngờ nổi danh, gần như nắm được một nửa thị trường trong nước.

Sau đó con đường của Thành Phương luôn thuận buồm xuôi gió, ông trời luôn có mắt, để mở rộng khu đất xây ký túc cho công nhân, Viên Cảnh Thụy đã mua đất, một năm sau vì xây đường cao tốc qua đó nên giá đất tăng cao cả trăm lần, Viên Cảnh Thụy có được cơ hội liền bắt đầu làm bất động sản, thời thế tạo anh hùng, công thương nghiệp và bất động sản cùng song song phát triển, qua mấy năm đã phát triển lớn mạnh.

Đơn giản như thế, chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi từ một công xưởng bé nhỏ ở thị trấn, Thành Phương đã trở thành một đế quốc thương nghiệp lớn mạnh.

Những chuyện sau đó xảy ra phần lớn mọi người đều thảo luận bàn tán rất nhiều. Quãng thời gian Trình Tuệ Mai nhậm chức chủ tịch hội đồng quản trị cũng là quãng thời gian Thành Phương phát triển nhanh nhất. Viên Cảnh Thụy ngồi vững ghế tổng giám đốc, cho đến khi hai người đột nhiên thông báo kết hôn, và Trình Tuệ Mai đột ngột chết do tại nạn đúng ba ngày sau khi cưới.

Trình Tuệ Mai bất ngờ rơi xuống buồng thang máy ở công trường, thi thể bị rơi ở buồng thang máy của tổng bộ công ty sắp được xây dựng xong ở Thượng Hải.

Bố mẹ Trình Tuệ Mai đã mất, chị lại không có con cái nên di sản hoàn toàn do Viên Cảnh Thụy thừa hưởng, anh một bước trở thành người lãnh đạo duy nhất của Thành Phương.

Những lời đồn thổi lập tức lan ra, khắp nơi đều có người bàn luận về sự cố bất ngờ này, có người còn nói chính là Viên Cảnh Thụy mưu sát vợ để chiếm Thành Phương. Quả thực có cảnh sát được phái tới điều tra hiện trường vụ án, còn có người chuyên điều tra vụ án này trong một khoảng thời gian.

Từ đầu chí cuối Viên Cảnh Thụy luôn giữ im lặng, suốt cả vụ việc người cảm thấy không thể chịu đựng được lại chính là mẹ anh. Không biết bao lần bà cãi nhau với người khác ở nơi công cộng, cãi nhau tới mức đỏ mặt tía tai toàn thân run rẩy, công lực thời trẻ bị bắt nạt thế nào cũng không hé răng nói nửa lời đã hoàn toàn bị hủy hoại trong chốc lát.

“Mẹ, đừng nghĩ nhiều làm gì. Chuyện này con sẽ giải quyết, mẹ nhìn này, cháo nguội hết cả rồi”. Viên Cảnh Thụy ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi bưng bát cháo lên, nhỏ nhẹ cắt đứt luồng hồi ức của bà.

Bà khựng lại, rồi như sực tỉnh, tay đón bát cháo rồi hỏi con trai: “Cô gái tên Tri Vy mẹ gặp rồi à? Sao mẹ nghe giọng quen thế”.

Viên Cảnh Thụy gật đầu: “Mẹ từng nghe giọng cô ấy rồi, cô ấy là thư ký của con”.

“À, là cô Đổng à”. Bà Viên đã từng nói chuyện điện thoại với Tri Vy, cũng chỉ một, hai lần, trong điện thoại Đổng Tri Vy luôn ăn nói nhẹ nhàng, nhưng rất chuyên nghiệp, tuy vậy bà cũng không có ấn tượng sâu sắc lắm, anh nói thế bà mới nhớ ra.

“Vậy chắc hai đứa ngày nào cũng gặp nhau nhỉ? Tri Vy nhìn cũng được lắm”. Chuyện con dâu đã trở thành tâm bệnh của bà, khó khăn lắm con trai mới dẫn một cô gái tới cho bà xem, nhất định bà phải hỏi rõ mới được.