Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 50

Tất cả các sách liên quan đến kỹ năng của hệ thống đều có một ưu thế, đó là có thể trực tiếp tiến vào trong đầu không cần phải đọc.

Trong đầu cảm thấy có rất nhiều thông tin không quen thuộc, cơ giáp mới đã được điều khiển ra, Khương Khả cầm lấy chìa khóa cơ giáp, trực tiếp leo lên buồng lái.

"Ồ, động tác lên cơ giáp không tồi, người bạn nhỏ này của Nguyên soái từng học điều khiển cơ giáp sao?" Hàn Nghiêu, người đang chuẩn bị cho khóa huấn luyện tân binh, tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy hai người đang đứng bên ngoài phòng huấn luyện. Liền tò mò lại hỏi.

Trạch Duy Á không nói, thực ra, tự đáy lòng anh cũng đang tự hỏi Khương Khả học được những hành động này từ đâu.

Động tác nhập môn tuy nhìn đơn giản, nhưng có rất nhiều chi tiết, dù sao trên chiến trường không thể so những thứ khác, chỉ cần chênh lệch vài phần mười giây đã có khả năng quyết định sinh tử của một quân nhân.

Ví dụ, hành động vào cabin vừa nãy của Khương Khả nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng việc nắm bắt các chi tiết khác nhau rất chính xác, nó không giống như một người mới không biết gì.

“Chỉ là động tác vào cabin thôi, có gì đặc biệt đâu chứ,” Jomon cau mày. “Để điều khiển cơ giáp quan trọng nhất là liên kết, chờ đến khi cậu ta không khởi động được, thì tiến vào cabin cũng làm được cái gì. "

Hàn Nghiêu gật đầu.

Cái này đúng, để kích hoạt cơ giáp thì phải có sự liên kết tinh thần, tinh thần lực không đủ hay là không ổn định sẽ ảnh hưởng đến việc kích hoạt.

Vì vậy, mặc dù người ta luôn nói cần cù bù thông minh, nhưng để điều khiển cơ giáp phần lớn vẫn phụ thuộc vào tài năng.

“Nhưng Nguyên soái có thể đưa cậu ta đến, điều đó chứng minh ít nhất việc khởi động cơ giáp không thành vấn đề với cậu ta.” Hàn Nghiêu cười nói.

Trạch Duy Á không nói, anh thực sự rất tò mò không biết cậu thiếu niên bên trong có thể làm được đến bước nào.

Jomon hít một hơi, quay lại nhìn hướng màn hình điều khiển.

Trong phòng huấn luyện, cơ giáp màu đỏ quỳ một chân, đèn khởi động ở giữa trán liên tục nhấp nháy, cho thấy người lái đang cố gắng yêu cầu liên kết tinh thần với hệ thống máy móc.

Một lần, hai lần, ba lần, tuy rằng không liên quan gì đến Hàn Nghiêu, nhưng hắn như bị bầu không khí bên trong lây nhiễm.

Ngay khi đèn khởi động sáng lên lần thứ sáu, kèm theo một tiếng bíp, đèn khởi động màu đỏ đột nhiên chuyển sang màu xanh lá cây, cơ giáp màu đỏ đang nửa quỳ trên mặt đất chuyển động cánh tay, trực tiếp đứng lên.

"Tốc độ không tồi," Hàn Nghiêu không khỏi cảm thán, "Đứa nhỏ này thực sự có thiên phú, cư giản có thể kích hoạt cơ giáp trong khoảng thời gian ngắn như vậy."

Nói xong, hắn dùng cánh tay đẩy Trạch Duy Á: "Nguyên soái định tuyển đứa nhỏ này vào quân đội viễn chinh sao? Không bằng để tôi đưa nó đi thí nghiệm tinh thần lực, có thể nhanh như vậy đã khởi động được cơ giáp, chắn chắn tinh thần lực không thấp. "

Trạch Duy Á nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: "Hiện tại không cần."

Anh vẫn nhớ Khương Khả đã nói có thể giữ hình dạng còn người lâu hơn chút nhưng cũng chỉ trong 24 giờ, kiểm tra tinh thần lực thì phải mất 2 ngày mới hoàn thành, đến lúc đó nếu giữa chứng biến lại thành mèo, vậy thì náo nhiệt lắm.

“Không thể nào,” Hàn Nghiêu nói với vẻ đáng tiếc “Nguyên soái suy nghĩ thêm chút đi, không thì hỏi thằng nhóc kia cũng được. Mấy ngày nay mãi mới có một người tinh thần lực cao như vậy,… Đúng rồi, trước kia lần đầu tiên Jomon kích hoạt cơ giáp phải mất hơn 20 lần, vừa so sánh như thế, liền có thể thấy được tinh thần lực của đứa bé này cao bao nhiêu. "

Hàn Nghiêu nói những lời này cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao là quân đoàn trưởng trẻ nhất Thủ đô tinh, chính bản thân Jomon cũng nhờ tài năng điều khiển cơ giáp mới được đặc biệt tuyển chọn. Hàn Nghiêu cũng chỉ là tùy ý đem hai người ra so sánh, không ngờ lại dẫm thẳng vào nỗi đau của Jomon.

"Dây dưa mãi, không phải chỉ là 6 lần đã điều khiển được hay sao?" Sắc mặt Jomon vô cùng khó coi, "Muốn xem cậu ta thực sự có tài năng hay không còn không đơn giản sao, chính anh vào đấu với cậu ta một trận là biết ngay."

Hàn Nghiêu sửng sốt, chợt nhận ra vừa rồi mình nói sai, nhanh chóng xoa dịu: "Đừng đừng, tôi chỉ nói vậy thôi, cũng không có ý gì. Lại nói tôi điều khiển cơ giáp 10 năm rồi, không thích hợp đi bắt nạt trẻ nhỏ. "

Thành thật mà nói, Hàn Nghiêu rất động tâm với đề nghị của Jomon, đầu năm nay để kiếm được hạt giống tốt không nhiều, không tự mình lên thử thì luôn cảm thấy rất đáng tiếc, lại nói dù sao cũng là người mà Nguyên Soái tự mình đưa tới, ai biết có thân phận gì, Hàn Nghiêu do dự một chút, cảm thấy mình vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.

Đáng tiếc Hàn Nghiêu suy xét nhiều, nhưng Jomon lại hoàn toàn không cố kỵ.

"Anh không đi phải không? Vậy tôi lên." Jomon ném áo khoác lên bàn, nắm lấy chìa khóa cơ giáp D3 rồi quay vào phòng huấn luyện. "Bật chế độ chiến đấu bình thường. Thời hạn là mười phút. Không sử dụng lá chắn bảo vệ và vũ khí nóng, tôi đi thử xem cậu ta có thực sự thiên phú kinh người như anh nói không.”

“Này!” Hàn Nghiêu sửng sốt, không kịp bắt lấy hắn, chỉ có thể nhìn về phía Trạch Duy Á.

"Để cậu ta thử đi,” Trạch Duy Á nói.

"Nguyên soái," Hàn Nghiêu nhịn không được nói, "Ngài không thể xằng bậy như vậy được, tuy rằng là phương thức chiến đấu bình thường, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ bị thương, nhưng Jomon từ trước đến nay đều không biết nặng nhẹ, lỡ đem người đánh bị thương thì phải làm sao. Đứa bé này không phải do ngài mang tới sao."

“Làm sao cậu biết em ấy sẽ thua.” Trạch Duy Á liếc hắn một cái.

Hàn Nghiêu tỏ vẻ khó hiểu, một bên là chỉ huy quân viễn chinh, một bên là tân binh chưa từng có kinh nghiệm, cho dù không sử dụng vũ khí nóng thì cũng rõ ai thắng ai thua.

"Hay đánh cược xem cuối cùng ai sẽ thắng." Trạch Duy Á nói.

Hàn Nghiêu: "Hả?"

….

Dù không thể tích hợp đầy đủ kiến

thức vào tâm trí trong thời gian ngắn, nhưng xét cho cùng thì đó là tài liệu hướng dẫn do hệ thống tạo ra, dùng để ứng phó các thao tác đơn giản là đủ rồi.

Di chuyển cánh tay, điều khiển các ngón tay, thu mở chùm ánh sáng, sau khi thử vài lần, động tác cứng ngắc ban đầu nhanh chóng trở nên trơn tru.

Trong lúc Khương Khả đang điều khiển máy móc để tăng tốc độ chạy, cậu đột nhiên nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống bên tai.

[Nhiệm vụ khẩn cấp: Cơ giáp đối chiến. 】

[Lưu ý: Đoàn trưởng thứ 6 của quân đoàn viễn chinh gửi cho bạn yêu cầu chiến đấu cơ giáp. Chế độ chiến đấu là chế độ bình thường. Cả hai bên đều sử dụng cơ giáp D3. Thời gian thi đấu 10 phút, không được phép sử dụng vũ khí nóng và lá chắn bảo vệ. 】

[Nội dung nhiệm vụ: Đánh bại cơ giáp do Jomon điều khiển. 】

Lại là nhiệm vụ khẩn cấp.

Khương Khả điều khiển cơ giới dừng lại tại chỗ, nhìn thấy đối phương đã điều khiển cơ giới màu lam tiến vào phòng huấn luyện.

[Ký chủ có nhận nhiệm vụ khẩn cấp không, Yes or No. 】

Khương Khả tạo dáng chuẩn bị cho thử thách: "Tiếp."

Dù sao thì cậu cũng không muốn bị trừ 5000 điểm.

“Bắt đầu rồi.” Bầu không khí bên ngoài phòng huấn luyện rõ ràng là căng thẳng hơn bên trong, Hàn Nghiêu nhìn chằm chằm vào màn hình điều khiển. Một vài binh lính tham gia náo nhiệt vây quanh, đoán xem lính mới nào mà khiến cho đội trưởng Jomon chủ động thách đấu.

"Đúng rồi, Thượng giáo Jomon lựa chọn cơ giáp hiệp sĩ đúng không? Người kia cũng là một cơ giáp kỵ sĩ sao?"

"Nhìn bộ dạng, hẳn là thích khách."

Mấy binh lính suy đoán nửa ngày, rốt cuộc vẫn vòng về hai người điều khiển cơ giáp.

“Là thích khách.” Hàn Nghiêu bên cạnh gật đầu, nhưng không khỏi có chút lo lắng.

Từ loại hình phân chia, cơ giáp được chia thành, cơ giáp kỵ sĩ, cơ giáp thích khách và cơ giáp pháp sư.

Trong số đó, kiểu kỵ sĩ sẽ khắc chế kiểu thích khách, nói cách khác, chưa tính đến năng lực điều khiển cơ giáp của Jomon, 2 bên đối chiến, loại hình của Jomon đã khắc chế loại hình của Khương Khả.

“Cơ giáp màu đỏ ẩn thân.” Một người lính kêu lên.

Nhìn thấy Khương Khả thuận lợi ẩn thân cơ giáp, Hàn Nghiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ưu điểm lớn nhất của cơ giáp thích khách là nhanh và có thể tàng hình, nếu có thể tàng hình ngay từ đầu thì ít nhất có thể an toàn trong 1 thời gian ngắn.

Hàn Nghiêu không mong bên kia thắng, chỉ hy vọng sẽ không thua quá khó coi, nói cách khác, đây là lần đầu tiên người kia sử dụng cơ giáp, nếu thua quá khó coi sẽ để lại bóng ma tâm lý.

"Thượng giáo Jomon đã bật chức năng dò tìm … Thành công phát hiện, tàng hình của cơ giáp màu đỏ đã bị triệt tiêu," người lính vừa nói lại lần nữa kêu lên, "Cho nên cậu ta muốn tiếp tục ẩn thân sao, ồ không, cậu ta không tiếp tục ẩn thân mà thay vào đó cậu ta trực tiếp xông lên."

Hàn Nghiêu nhìn chằm chằm màn hình, cảm thấy cả trái tim đều nhấc lên.

Trong phòng huấn luyện, nhìn thấy đối phương bất chấp lao về phía mình, Jomon rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng may mắn thay anh ta phản ứng nhanh, thay vì vội vàng né tránh, anh ta lại giơ chiếc khiên trên tay trái lên.

Đòn đánh hết sức của cơ giáp màu đỏ ngay lập tức đáp xuống tấm khiên.

Tấn công không hiệu quả.

Hàn Nghiêu thở dài. Cơ hội luôn luôn thoáng qua. Cơ giáp màu đỏ đã bỏ lỡ một đòn, hơn nữa trạng thái tàng hình đã bị dỡ bỏ. Thích khách da giòn và kỵ sĩ đấu cận chiến. Không cần nghĩ cũng biết kết quả sẽ ra sao.

Không đúng.

Ngay khi Hàn Nghiêu chuẩn bị bỏ cuộc, trên chiến trường lại xảy ra biến hóa mới.

Trong phòng huấn luyện, cả cơ giáp đỏ và cơ giáp xanh đều giữ nguyên tư thế trước đó, bất động.

"Làm sao vậy, có phải là chết máy không?"

"Không đời nào."

"Này, nhìn xem, khiên của cơ giáp xanh bị vỡ rồi."

Nó thực sự bị vỡ. Bên trong màn hình, một vết nứt nhỏ đột nhiên xuất hiện trên chiếc khiên của cơ giáp màu xanh. Vết nứt to dần và lan nhanh ra xung quanh như mạng nhện. Phịch một tiếng, chiếc khiên hoàn toàn vỡ vụn.

“Đó là một đòn tấn công vào điểm yếu,” Hàn Nghiêu phản ứng nhanh, nhìn chằm chằm vào màn hình và cẩn thận phân biệt. “Khiên cơ giáp giống nhau đều có một điểm yếu, chỉ cần tìm được điểm yếu này, có thể trực tiếp nghiền nát khiên."

Tuy nhiên, phương pháp đánh vào điểm yếu này ở trên chiến trường là hoàn toàn vô dụng, xét cho cùng điểm yếu rất khó kiếm, còn chưa kể vị trí không cố định, muốn tìm được vị trí là rất khó, nói chi đến đánh trúng.

Trái tim Hàn Nghiêu nhảy dựng, không sai, chắc chắn tinh thần lực của người này cao hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Không quan tâm đến thắng lợi cuối cùng của hai người, Hàn Nghiêu trực tiếp chạy tới trước mặt Trạch Duy Á: "Mau, cậu ta tên gì, có hứng thú gia nhập quân đội không, có nguyện ý tiến vào quân đội viễn chinh không."

Trạch Duy Á: "..."