Giang Tử nhìn bộ dáng đề phòng của Đan Nhược Ly thì cười lạnh một tiếng. Sắc mặt nàng chuyển biến, nhìn Đan Nhược Ly ngày càng không có thiện ý.
"Còn đề phòng a, sợ ta tổn thương nàng? Ngươi không quên những gì mình từng làm đi." Giang Tử cười nói, nụ cười mang theo châm chọc.
"Ngươi không có tư cách chỉ trích ta, và cũng đừng mãi mang chuyện này ra nói. Ngươi có thể đuổi ta đi a, nếu như ngươi làm nàng tận miệng nói chán ghét ta." Đan Nhược Ly kɧıêυ ҡɧí©ɧ đáp lại, môi cười càng thêm đắc ý khi thấy sắc mặt Giang Tử trở nên khó coi.
Mà Giang Tử lại ghét nhất Đan Nhược Ly lúc này. Nàng hiển nhiên nhận rõ Lăng Tử Thần hiện tại không có khả năng nói chán ghét Đan Nhược Ly. Và không ngờ rằng Đan Nhược Ly lại lợi dụng điều này để phản bác nàng.
"Vậy để ta xem, Tử Thần có thể ngây ngốc thích ngươi bao lâu." Giang Tử trừng mắt, không hề biết rằng Đan Nhược Ly lúc nãy chỉ là thử một chút.
Đan Nhược Ly nghe Giang Tử nói xong thì càng kinh ngạc. Nàng chỉ là dựa theo hành động của Lăng Tử Thần vài hôm nay mà mạnh miệng, thấy sắc mặt Giang Tử thay đổi mới rõ ràng mình nói đúng rồi.
Theo đó là kinh ngạc, nàng trước giờ không hề nghĩ đến việc Lăng Tử Thần thích mình. Dù trên lục địa này văn minh rất thoáng mở nhưng đôi bạn lữ đều là đồng giới rất ít thấy.
Vả lại Lăng Tử Thần không giống như thích nàng a, bởi mỗi lần làm thứ gì đó giống như đang liêu muội thì khuôn mặt luôn rất vô tội. Đan Nhược Ly cứ nghĩ do nơi sống khác nhau, không chừng ở chỗ của Lăng Tử Thần thì điều đó là bình thường nên cũng không quá để tâm.
Cho dù là hiện tại, nàng có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần cũng không thấy Lăng Tử Thần thích mình, đang ám chỉ cho mình. Nàng xem rõ ràng, Lăng Tử Thần chỉ là vô tâm vô phế mà hành động a.
Cắt đứt dòng suy nghĩ của Đan Nhược Ly và thu hút sự chú ý của Giang Tử là sự tiếp cận của Lăng Tử Thần. Người kia che bụng, máu chảy ra từ khe ngón tay, sắc mặt tái nhợt hướng hai người đi đến.
"Cứu... Mau giúp ta!" Mở miệng, giọng Lăng Tử Thần khàn khàn vang lên.
Hai người kia đồng loạt bước ra sau đó cùng lúc vung ra thuật pháp. Chỉ là thuật pháp không phải hướng về lẫn nhau mà là cùng bay về phía Lăng Tử Thần.
Băng cùng Lôi cùng lúc đánh vào người, cơ thể Lăng Tử Thần nổ tung. Thế nhưng không hề có máu văng ra, chỉ có một đám bụi trắng bay khắp nơi, dưới đất yên lặng nằm một người gỗ bị vỡ thành mảnh vụn.
"Quá tệ, diễn kịch thì ít nhất phải giống một chút chứ." Giang Tử lắc đầu, tiếc hận nói.
"Là bọn hắn xem chúng ta quá ngốc vẫn là nghĩ chúng ta sẽ đối phó lẫn nhau trước?" Đan Nhược Ly lại trở nên lãnh đạm như thường, không hề có chút kích động.
Giang Tử lén lút bỉu môi, là nghĩ các nàng sẽ đánh nhau đi. Đáng tiếc, nàng mới không chấp nhất với trẻ con, vả lại người kia cũng không phải đèn càng dầu, nàng không cần đồng vu quy tận đâu.
"Ta nghĩ vẫn là đi tìm Tử Thần đi, không chừng tình cảnh thực sự giống thế này đâu." Giang Tử phủi phủi bụi trên người, dẫn đầu đi sâu vào rừng.
Đan Nhược Ly hừ một tiếng, lại không thể không bước theo sau. Trong lòng lại không khỏi khinh bỉ Giang Tử, kẻ này sợ là không rõ mạng của Lăng Tử Thần có bao nhiêu dai dẳng đi. Ít nhất Đan Nhược Ly tin tưởng người kia dù bị thương nặng thì cũng sẽ thoát được, không dễ dàng mà chết.
Mà thật ra cả hai người ai cũng xem nhẹ trình độ sống sót của Lăng Tử Thần, bởi nửa ngày sau đó bọn họ tìm thấy Lăng Tử Thần. Người kia đang ra sức gặm thịt nướng, ngoại trừ trên cánh tay có một vết thương đã được băng bó thì mọi thứ đều rất tốt, sạch sẽ và lành lặn.
Thấy hai người, Lăng Tử Thần chỉ dừng lại một chút, chớp mắt hai ba lần sau đó lại ra sức gặm thịt. Trên trán Giang Tử nổi gân xanh, tiến lên nắm cổ áo Lăng Tử Thần lay lay, nói:
"Ngươi còn ăn a? Có biết chúng ta rất lo lắng hay không?"
"...Ưng... Ưng..." Lăng Tử Thần nuốt thịt đang nhai xuống sau đó mới nói tiếp.
"Nhưng ta rất đói, phải đấu với hai con cùng lúc đâu, chỉ đói với bị chút thương là tốt lắm rồi."
Đan Nhược Ly liếc sang bên cạnh, lúc này mới thấy có còn có một con Yêu Thú giống heo rừng nằm ở đấy. Còn một con hẳn là đã bị nướng lên và vào bụng Lăng Tử Thần rồi.
"Ngươi cũng rất lớn gan, gặp loại Yêu Thú Tướng Cấp mà còn không chạy." Đan Nhược Ly lãnh đạm lên tiếng.
Lăng Tử Thần gãi đầu, nàng cũng không ngờ tu luyện một lát sau đó đi một hồi thì đã ra khỏi loại rừng mưa nhiệt đới kia. Sau đó lại bất ngờ gặp hai con Yêu Thú bị thương này, nàng xem như ăn may, nhặt của hời đi.
"Gặp may thôi! Ta cũng bị thương không phải sao." Lăng Tử Thần đáp lại sau đó lại tiếp tục ăn thịt.
Đan Nhược Ly lúc này thật sự muốn đánh cho Giang Tử một trận. Nhìn xem Lăng Tử Thần hiện tại đi, rõ ràng là thích thịt hơn thích nàng a. Giang Tử nhận được ánh mắt của nàng cũng không thèm quan tâm.
"Đúng rồi. Các ngươi có gặp một bóng đen hay không?" Lăng Tử Thần đột ngột dừng lại hỏi.
Giang Tử cùng Đan Nhược Ly theo phản xạ nhìn nhau sau đó lập tức quay mặt đi. Giang Tử nhìn thần sắc nghiêm túc Lăng Tử Thần, không khỏi cũng khẩn trương lên.
"Bóng đen thì không gặp, nhưng gặp phải kẻ giả mạo." Đan Nhược Ly lên tiếng đáp lời.
Lăng Tử Thần nhíu mày, kẻ kia theo các nàng đã lâu, vào đây lại tìm bảo bối gì đó, không phải nàng lẫn 2 người Đan Nhược Ly thì chỉ còn Lưu Đình. Lăng Tử Thần đứng thẳng người dậy, sắc mặt khá khó coi.
"Chúng ta đi tìm Lưu tiểu thư." Nàng kiên quyết nói.
"Hử? Tại sao gấp gáp như thế?" Giang Tử không nhịn được hỏi.
"Ta sợ chúng ta không đi tìm thì sẽ không thể thấy được người nữa. Là chúng ta đề nghị cùng đi với nhau nên phải có nhiệm vụ bảo vệ Lưu tiểu thư."
Giang Tử gật đầu sau đó nhìn sang Đan Nhược Ly. Người kia trừng mắt hừ lạnh một tiếng, chân bước rời xa nàng lại gần Lăng Tử Thần một chút, cứ như thể trên người nàng có gì đó dơ bẩn vậy.
Ba người lên đường, quang cảnh xung quanh thì cứ 2 canh giờ lại thay đổi một lần. Bọn họ đi từ rừng rậm chuyển sang núi đá, và bây giờ bọn họ đang ở sa mạc.
Kha La lục địa vốn không có sa mạc, khí hậu lại tốt vô cùng vì thế vừa bước vào sa mạc thì hai người kia đã nhăn mày. Lăng Tử Thần vốn sống ở vùng nhiệt đới và kham khổ đã quen, dù hoàn cảnh có ngoài sức chịu đựng nhưng ít nhất còn thích nghi tốt.
Lăng Tử Thần cùng hai người còn lại dùng thuật pháp để giảm bớt không khí nóng bỏng bên ngoài. Lăng Tử Thần thì cảnh giác nhìn xung quanh, nàng không ngốc đến mức không biết loài động vật nào sẽ ở sa mạc.
"Chúng ta cứ đi như thế này thì có thể đυ.ng phải Yêu Thú loài bò cạp hay tệ nhất là rắn." Lăng Tử Thần không quên nhắc nhở.
Đan Nhược Ly cùng Giang Tử gật đầu, các nàng cùng nhau đi khoảng nửa canh giờ thì gặp phải một ốc đảo. Mà Lăng Tử Thần còn chưa kịp đưa ra phán đoán thì Đan Nhược Ly và Giang Tử đã vội vàng tiến lên.
Lăng Tử Thần thở dài một hơi, dù đây là dị giới thì định luật vật lý cũng sẽ tồn tại a, không chừng đó là ảo giác đâu. Nhưng dù nghĩ thế nào thì Lăng Tử Thần cũng không thể không nện bước theo sau.
Cũng may mắn, ốc đảo không phải ảo giác. Đan Nhược Ly thử một chút nước, xác định an toàn mới chịu uống nước. Trong khi đó Giang Tử đã sớm nhảy xuống nước, càng lặng càng sâu.
Đợi đã lâu cũng không thấy Giang Tử ngoi lên, Lăng Tử Thần nhíu mày. Nàng nhìn sang Đan Nhược Ly, thấy người kia cũng có thần sắc ngưng trọng nhìn mặt nước.
Mặt nước lúc đầu không có chút gợn sóng, sau đó bắt đầu có gợn nước lăn tăn. Phía dưới đột nhiên lại trào lên vô số bọt nước, Lăng Tử Thần và Đan Nhược Ly cùng lúc đứng thẳng dậy.
Hai người lui ra sau một bước, cả cơ thể vào trạng thái cảnh giác. Ầm một tiếng, có thứ gì từ trong nước nhảy lên, nhìn trên bờ mới thấy được là Giang Tử.
"Ngươi làm gì? Muốn hù chết người à?" Đan Nhược Ly không nhịn được, quở trách nói.
Giang Tử lại không đáp lại nàng, sắc mặt tái nhợt lui ra sau vài bước. Lăng Tử Thần kéo lấy Đan Nhược Ly, thần sắc đen tối không rõ nhìn hồ nước như chiếm trọn ốc đảo này.
Đan Nhược Ly theo ánh mắt của Lăng Tử Thần nhìn lại, sắc mặt cũng phút chốc trắng bệch một mảnh. Chỉ thấy hồ nước lúc nãy còn trong xanh thì hiện giờ đã trở nên trắng xóa.
Mà cái trắng xóa kia không phải do thứ gì bình thường tạo nên. Trọn cả mặt hồ, nơi nơi đều có một bộ bạch cốt trắng tinh dưới ánh dương quang. Cảnh tượng không thể nào khó tiếp nhận hơn nữa.
"Xem ra nơi này không đơn giản là một ảo cảnh bình thường nữa rồi." Lăng Tử Thần thì thào.
*****
Đôi lời: Hôm qua tham gia hội khỏe phù đổng, về nhà không viết chương mới được. Hôm nay viết đăng bù cho mọi người, tha thứ vì ta trễ một hôm, nha!