- Thánh Đan các, lại là Thánh Đan các!
Nữ tử ngồi ngay ngắn ở sau cái bàn dài sầm mặt lại.
- Gần đây Thánh Đan các thật là càng ngày càng quá mức, luôn ép buộc Thông Thần các chúng ta, hừ, tưởng là Thông Thần các chúng ta dễ khi dễ sao?
Thùng thùng...
Ngay vào lúc này, một tiếng đập cửa vang lên.
- Vào đi!
- Phó các chủ? Có chuyện gì không?
- Gần đây trong các thiếu khuyết hộ pháp, mới thông báo tuyển một vị hộ pháp, đã tìm được.
- Ồ? Nhanh như vậy? Người đâu? Dẫn tới xem, có thể tin được không?
Mục Phong Hành khẽ mỉm cười nói:
- Tuyệt đối đáng tin!
- Dẫn tới xem một chút đi!
- Tử Mộc tiên sinh, mời!
Mục Phong Hành chắp tay về phía sau lưng, cung kính nói.
Tử Mộc?
Nữ tử ngồi sau bàn dài nhíu mày, Nam Vân Đế Quốc, hình như cũng chưa từng nghe qua tục danh người này.
Nàng?
Các chủ!
Người xưng là Tử Mộc kia đương nhiên là Mục Vân, chỉ là khi ánh mắt của hắn rơi vào bóng người tịnh lệ ở cuối bàn dài thì hơi sững sờ.
Hắn vạn vạn không ngờ, các chủ Thông Thần các lại là Vương Tâm Nhã!
Nữ tử có biệt danh khóc nhè trước kia, hiện tại lại lắc mình biến thành các chủ.
Nhưng mà, không thể không nói, ba năm trước Vương Tâm Nhã so sánh với Vương Hinh Vũ, nhiều hơn một phần ngây ngô, ít đi mấy phần thành thục.
Mà bây giờ Vương Tâm Nhã, nhìn càng thêm thành thục, cả người để lộ ra một cỗ thanh thuần, nhưng trong thanh thuần lại mang theo một tia uy nghiêm.
Tùy ý liếc qua Mục Phong Hành, Mục Vân hạ vành nón mặt trên xuống, lộ ra một nụ cười khổ.
- Tử Mộc tiên sinh, có thể dùng khuôn mặt chân chính gặp người hay không?
Nhìn Mục Vân thân mang tử sắc áo choàng, vành nón dựng vào, mặt càng được che bằng một miếng vải đen, Vương Tâm Nhã nhíu mày.
Hiện tại, Thông Thần các chính là thời kỳ mấu chốt, nếu bị mật thám thế lực khác lẫn vào, vậy sẽ rất không ổn.
- Các chủ, Tử Mộc tiên sinh bởi vì tu võ, diện mạo bản thân cũng không dễ cho các chủ xem, nhưng mà, ta có thể đảm bảo, người này tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
- Ồ? Có đảm bảo này của phó các chủ, vậy người này hẳn là đáng tin, ngươi làm việc, ta yên tâm!
- Nếu đã như vậy, Tử Mộc tiên sinh sẽ lưu lại bên cạnh các chủ, phụ trách an nguy của các chủ!
Mẹ nó!
Nghe thấy Mục Phong Hành nói vậy, Mục Vân thầm mắng một tiếng, không phải tiểu tử này có chủ tâm tìm chuyện cho mình đấy chứ?
- Đã như vậy, trước đưa Tử Mộc tiên sinh xuống dưới, ta còn có chuyện quan trọng xử lý!
- Vâng!
Mục Phong Hành cúi đầu cười một tiếng, mang theo Mục Vân rời khỏi đại sảnh.
Chỉ là, vừa đi ra khỏi đại sảnh, cửa vào đã truyền đến một âm thanh.
- Tử Mộc tiên sinh chờ một lát, tại hạ Lâm Hiền Ngọc, hộ pháp Thông Thần các, muốn nói mấy câu với Tử Mộc tiên sinh!
Nhìn thấy Mục Vân gật đầu, mấy người Mục Phong Hành lui sang một bên.
- Ngươi không chết!
Chỉ là, mấy người Mục Phong Hành vừa rời khỏi, Lâm Hiền Ngọc đã bám vào bên tai, nhẹ giọng cười nói.
- Ha ha... Ta đã biết, không giấu được ngươi!
- Đó là đương nhiên!
- Thời gian bốn năm đã qua, vì sao ngươi còn chưa rời khỏi?
Nhìn Lâm Hiền Ngọc, Mục Vân cười nói.
- Bốn năm sao? Nhưng mà ta chỉ đi theo ngươi thời gian một năm mà thôi, còn có hai năm, bây giờ ngươi trở về, vậy thời gian hai năm còn lại sẽ bắt đầu tính tiếp.
- Tốt!
Nói chuyện với Lâm Hiền Ngọc làm cho Mục Vân cảm giác rất sung sướиɠ.
Không dây dưa dài dòng, đều hiểu rõ tâm tư trong lòng, lúc trước lựa chọn hắn tới làm đệ nhất hộ vệ, thực quá linh trí.
- Phó các chủ!
Ngay vào lúc này, một âm thanh vội vàng vang lên.
Ở lối vào lầu ba có một bóng người chạy tới.
- Chuyện gì?
- Cửa vào có người nháo sự, nói chúng ta luyện chế huyền khí hạ phẩm có vấn đề, hiện tại đang tranh chấp với Hoàng Vô Cực.
- Đi!
- Ngươi nhìn đi, ngươi vừa về đến đã xảy ra vấn đề!
Lâm Hiền Ngọc mỉm cười, cũng không vội vã.
Ba năm này, mỗi ngày mỗi đêm hắn vẫn chưa lúc nào ngủ yên một giấc, nhưng trong giây phút Mục Vân trở về, hắn cảm giác mình nhẹ nhõm, hình như cuối cùng gỡ xuống gánh trên đầu vai, gỡ xuống trách nhiệm.
- Xảy ra vấn đề không phải vừa rồi? vừa rồi biểu hiện ra ta cái này hộ pháp tác dụng!
Mục Vân cười cười, quay người đi xuống lầu.
Lúc này dưới lầu, tầng thứ nhất sớm đã là lộn xộn, vật liệu cũng bị đánh rơi đến loạn thất bát tao.
Mà Hoàng Vô Cực đứng ở bên cạnh mấy người Mục Phong Hành, che ngực, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mà mấy người đứng ở lối vào, một thân mang võ phục, một nam tử trung niên trong đó, thân mang sư phục sức luyện khí, thần thái ngạo nghễ.
- Các vị, có bằng hữu từ phương xa tới, Thông Thần các ta hoan nghênh, chỉ là đây là ý gì?
Nhìn dưới đất bừa bộn, âm thanh Mục Phong Hành cũng ngột ngạt nói.
- Có ý gì?
Phía trước mấy võ giả, có một hán tử dáng người khôi ngô nói:
- Vị này là huyền khí sư cực phẩm trong Thánh Đan tông ta, một đoạn thời gian trước, Thánh Đan các ta không đủ nguồn cung cấp, ủy thác Thông Thần các các ngươi hỗ trợ luyện chế một nhóm huyền khí, nhưng kết quả đây?
Âm thanh đinh đinh đang đang vang lên, trên mặt đất lập tức có thêm mấy chục món huyền khí hạ phẩm.
Mỗi một món huyền khí hạ phẩm đều có giá trị xấp xỉ trăm vạn linh thạch trung phẩm, mấy chục món này đã tương đương với hơn ức linh thạch.
- Có vấn đề gì sao?
- Ngươi có mắt nhìn sao?
Nam tử tráng kiện quát.
- Ai, Thiết Lê, có chuyện gì từ từ nói.
Luyện khí sư một mực khuôn mặt tươi cười, khẽ cười nói:
- Vị bằng hữu này, hơn mười thanh huyền khí này, khế văn trong đó toàn bộ đều là tàn khuyết không đầy đủ, dẫn đến căn bản không có cách phát huy một ít tác dụng, có phải nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?
- Không thể nào!
Tề Minh đứng ra, nói:
- Những huyền khí này đều đã qua tay ta, hơn nữa lúc giao hàng đã đối chiếu toàn bộ, căn bản không có vấn đề!
- Ngươi nói không có vấn đề là không có vấn đề sao, vị là huyền khí sư cực phẩm đến từ Thánh Đan tông ta - Liễu Thanh Liễu đại sư, chẳng lẽ sẽ sai lầm hay sao?
Thiết Lê không ngừng cười lạnh, ánh mắt mang theo khinh miệt.
- Ngươi chính là một huyền khí sư trung phẩm, chất vấn huyền khí sư cực phẩm, quả thực là không biết lượng sức!
- Ngươi đánh rắm!
Cảnh Tân Vũ giận không kềm được:
- Huyền khí giao dịch không có vấn đề, hiện tại đến tìm vấn đề, ai biết có phải các ngươi động tay chân hay không?
- Ngươi nói chúng ta động tay chân?
Liễu Thanh không vui nói:
- Hừ, ta là huyền khí sư cực phẩm, há có thể vu hãm các ngươi, tốt, ngươi nói là động tay chân, vậy ngươi tìm ra cho ta.
- Tề Minh!
Cảnh Tân Vũ ra hiệu Tề Minh tiến đến tra nhìn.
Đi lên trước, cầm lấy một thanh huyền khí bảo kiếm, Tề Minh nghiêm túc quan sát.
Chỉ là một lát, lông mày Tề Minh dần dần nhăn lại.
Khế văn hắn khắc ấn ở trong đó cũng không xảy ra thay đổi, chỉ là vung bàn tay lên, âm thanh kiếm minh ông ông, đúng là rất không bình thường!
Tại sao có thể như vậy?
Nhìn huyền khí trong tay, Tề Minh sững sờ không hiểu.