Vô Thượng Thần Đế

Chương 286: Tình Thế Không Ổn

Bóng người Cổ Thiên Gia hư vô mờ mịt, không ngừng đung đưa.

- Đại Vô Thượng Kim Thân!

Mà giờ khắc này, Hoàng Cực Thiên cũng không còn giữ lại nữa, thi triển ra Đại Vô Thượng Kim Thân quyết của Hoàng gia, pháp này chính là tuyệt học mạnh nhất của Hoàng thất từ thành lập đến nay.

- Các ngươi liều mạng, ta đương nhiên không thể lạc hậu!

Lâm Chấn Thiên quát lên một tiếng lớn, hai tay giao thoa, bắt đầu kết ấn.

- Mộc Hoàng Kim Tự Trảm!

Tuyệt học bất truyền của Lâm gia - Mộc Hoàng Kim Tự Trảm!

Trong khoảnh khắc, tộc trưởng tam đại gia tộc, mỗi người thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất của mình, toàn bộ công kích về phía Mục Thanh Vũ.

- Mục lão quỷ, ngươi không thể đổ.

Nhìn ba người công kích, Mục Vân hãi hùng khiếp vía một trận.

Chẳng biết lúc nào, nhìn phụ thân quyết tâm dị thường, trong lòng hắn đã lưu lại ấn tượng sâu sắc.

- Ba lão hồ ly, điêu trùng tiểu kỹ như thế cũng muốn thắng Mục Thanh Vũ ta, bằng các ngươi, còn chưa xứng!

Trên bầu trời, nhìn thấy ba người công kích đến, Mục Thanh Vũ cười ha ha, trong mắt tràn đầy khinh miệt.

- Nếu như qua mười mấy năm mà các ngươi chỉ có một chút thủ đoạn như vậy, vậy ta khuyên các ngươi nên chạy trở về trong bụng mẹ đi, để lão tộc trưởng tam tộc các ngươi ra mặt!

Mục Thanh Vũ vừa nói chuyện, bàn tay đã bắt đầu chuyển động.

- Hôm nay, ta sẽ để các ngươi thấy, đến tột cùng ai mới là bá chủ của Nam Vân Đế Quốc!

- Vạn Dương Cổ Vũ Thánh Thể!

Quát khẽ một tiếng, toàn bộ thân thể Mục Thanh Vũ giống như minh nguyệt trong đêm mưa, bỗng nhiên tỏa sáng.

Từng đạo quang mang, chiếu xạ ở phía dưới.

Mà những nơi quang mang đi qua, nhưng phàm là nhân mã tam đại gia tộc, từng người lập tức giống như Ma, oa oa kêu thảm, giằng co trên mặt đất.

- Đây là thủ đoạn gì?

- Vạn Dương Cổ Vũ Thánh Thể!

- Chưa từng nghe nói qua!

Giờ phút này, đám người đã kinh ngạc đến ngây người.

Mục Thanh Vũ lại còn thủ đoạn như thế, đây là ai cũng không ngờ.

- Ngấp nghé Mục gia ta cũng phải có thực lực tương đương, Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, ba người các ngươi còn chưa xứng, vẫn là để lão tộc trưởng của các ngươi ra mặt đi!

Thân thể Mục Thanh Vũ tản ra quang mang nhẹ nhàng, cả người giống như cửu thiên chiến đế, ngạo thế tung hoành, những nơi ánh mắt hắn đi qua, mọi người đều như sâu kiến.

- Không xứng sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi xứng sao?

Ba người lập tức giận dữ, thi triển tuyệt kỹ của mỗi gia tộc, dứt khoát kiên quyết phóng tới Mục Thanh Vũ.

Bọn hắn không tin, hợp lực lượng của ba người mà lại không đánh lại một mình Mục Thanh Vũ.

- Gϊếŧ!

- Gϊếŧ!

- Gϊếŧ!

Phía dưới ba tiếng chém gϊếŧ, ba bóng người lao vυ't qua.

- Vô tri!

Nhìn ba người vọt tới, Mục Thanh Vũ chắp tay trước ngực, trong nháy mắt lại lần nữa tách ra.

- Tam Thể Tuyệt Sát Nhận!

Quát khẽ một tiếng, ba đạo quang mang nháy mắt xuất hiện trước mắt ba người.

Quang mang kia giống như kiếm quang, mang theo khí tức tuyệt sát, trực tiếp bao phủ ba người.

- Mục gia tiểu nhi, làm càn!

Ngay vào giờ phút này, ba tiếng quát gần như đồng thời vang lên, ba bóng người, từ ba phương hướng xông ra, một chớp mắt xuất hiện phía trước ba vị tộc trưởng, ngăn cản một kích của Mục Thanh Vũ.

Ba người này, một người bên trái có vóc dáng mập lùn, mặc áo khoác rộng rãi, dáng người lạnh lùng.

Một người ở giữa vóc dáng cao gầy, gầy yếu tê dại, nhưng tinh thần lại sung mãn.

Một người bên phải râu tóc xám trắng, trên trán, lộ ra một khí chất khí khái anh hùng hừng hực, lúc tuổi còn trẻ cũng là một vị thiếu niên tuấn mỹ.

Nhìn ba người, Mục Thanh Vũ cũng không kinh ngạc.

- Cổ Vân Nhàn, Thái Hoàng Dục, Lâm Sa Vũ, ba lão bất tử các ngươi, rốt cục xuất hiện!

Mục Thanh Vũ há miệng gọi tên ba người, trên mặt xuất hiện thần sắc ghen ghét thật sâu.

- Năm đó, chính là ba người các ngươi lừa gạt phụ thân ta đến Phá Vân sơn mạch, dùng thiên hỏa làm mồi, dụ dỗ phụ thân ta vào trong Lôi Âm cốc, kết quả phụ thân ta bị thiên lôi của Lôi Âm cốc đánh hồn phi phách tán, lần này, con của các ngươi lại muốn đến lấy mệnh của ta, thế nhưng bọn hắn ngu xuẩn khó xử, muốn lấy mệnh Mục Thanh Vũ ta, vẫn phải dựa vào các ngươi!

Mục Thanh Vũ vừa nói dứt câu này, toàn bộ chiến trường lập tức ồn ào.

Cổ Vân Nhàn!

Thái Hoàng Dục!

Lâm Sa Vũ!

Năm đó, ba người này chính là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Nam Vân Đế Quốc, thời kỳ thuở thiếu, cùng Mục gia Mục Thiếu Kiệt, cùng xưng là Nam Vân Tứ Kiệt!

Mà sau đó, bốn người đều trở thành tộc trưởng tứ đại gia tộc của mỗi người.

Nhưng hai mươi năm trước, tộc trưởng Mục gia Mục Thiếu Kiệt, bỏ mình ở Phá Vân sơn mạch, từ đây Mục gia bắt đầu không gượng dậy nổi.

Lúc ấy, Mục Thanh Vũ chỉ mới hai mươi tuổi đã tiếp nhận vị trí tộc trưởng.

Hai mươi năm sau, Mục gia được Mục Thanh Vũ dẫn đầu, lần nữa trở lại đỉnh phong.

Chỉ là lần này, Cổ gia, Lâm gia, Hoàng Thất tam đại gia tộc, cũng không phải ngầm lấy tới đối phó Mục gia, mà là công khai tới.

Nhưng lần này, ba người Cổ Thiên Gia, Lâm Chấn Thiên, Hoàng Cực Thiên lại đã triệt để thua ở trong tay Mục Thanh Vũ, kém chút mất mạng.

- Mục Thanh Vũ, hoàng khẩu tiểu nhi, ăn nói bừa bãi!

- Ăn nói bừa bãi sao?

Nhìn Lâm Sa Vũ, Mục Thanh Vũ cười lạnh nói:

- Chuyện năm đó, người chủ đạo chính là ngươi Lâm Sa Vũ, hôm nay, ngược lại người thứ nhất đứng ra quỵt nợ.

- Ngươi...

- Đừng nóng vội, có lẽ các ngươi cũng không ngờ, nhi tử của Mục Thiếu Kiệt, Mục Thanh Vũ ta có thể đi đến một bước hiện tại, có lẽ các ngươi cũng sẽ không ngờ, cháu của hắn Mục Vân, tương lai sẽ còn lợi hại hơn so với hắn và con của hắn.

- Mục gia là bá chủ của Nam Vân Đế Quốc này, cho dù các ngươi sử dụng thủ đoạn gian trá, cũng khôn cách nào thay đổi những việc này!

Trong ánh mắt, Mục Thanh Vũ dâng trào chiến ý!

Không sợ!

Không sợ!

Mục Vân lần đầu tiên phát hiện, thì ra lão cha tiện nghi này của mình cũng không phải một người chỉ tính toán, mưu trí, khôn ngoan, mà còn có một mặt nam nhi nhiệt huyết như thế.

- Hừ, Mục Thanh Vũ, hôm nay ngươi khó thoát tai kiếp, cho dù không chết cũng phải chết!

- Bằng vào ba lão bất tử các ngươi sao, vẫn là sáu già trẻ các ngươi cùng tiến lên đi!

Nhìn sáu người, Mục Thanh Vũ ngang nhiên không sợ nói.

- Hiện tại, cho dù chết ở đây thì ta cũng sẽ lôi kéo các ngươi theo làm đệm lưng!

Câu nói này từ trong miệng một võ giả cảnh giới Thông Thần cảnh tứ trọng, hiệu quả rung động có thể nghĩ.

- Lão Cổ, Lão Hoàng, kẻ này nói xấu sự thanh bạch của chúng ta, không gϊếŧ người này, thanh minh cả đời chúng ta, tất cả đều bị hủy, ba người chúng ta liên thủ, làm cho hắn không thể chạy trốn.

Lâm Sa Vũ âm thanh bén nhọn quát.

- Chạy sao?

Mục Thanh Vũ cười lạnh nói:

- Mục Thanh Vũ ta có nói muốn chạy sao? Ba người các ngươi, Thông Thần cảnh lục trọng, đáng để cho Mục Thanh Vũ ta chạy sao?

- Hừ, ngươi không cần chạy, thế nhưng con của ngươi cần!

Lâm Chấn Thiên nhìn Mục Vân, trầm giọng quát:

- Hôm nay, Mục Vân nhất định chết!

Lâm gia hắn tổn thất hai võ giả thiên tài tương lai, nhìn thấy Mục Vân, sao hắn còn có thể ổn định tâm thần được.