Tống Kinh Tài ban trưởng cho cao cấp ngũ ban, thiên tài cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, mở huyệt khí hải, thực lực bản thân đã không tầm thường, mà làm người kiêng kỵ nhất là người này, quả thực một khuôn đúc ra với Thứ Dục.
Trận thứ tư, Mục Phong Hành ra sân!
Tống Kinh Tài xuất thủ tàn nhẫn, giao chiến với đối thủ bằng không né tránh và phòng ngự, mà là đấu pháp lấy mạng đổi mạng.
Loại thủ đoạn đánh nhau chết sống này, không thể không nói là cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ là, trận chiến thành danh của Tống Kinh Tài chính là đấu pháp như thế, sau khi hắn liều mạng toàn thân trọng thương, bức bách một vị võ giả có cảnh giới cao hơn hơn hai tầng nhận thua.
Tên điên như vậy, trừ phi triệt để đánh bại hắn, nếu không, chiến đấu sẽ căn bản không thể kết thúc.
Điểm này, mọi người đều biết.
- Mục Phong Hành, hai năm trước, ta đã bại dưới tay ngươi, hiện tại, ta sẽ không tiếp tục thua ngươi!
Nhìn Mục Phong Hành, Tống Kinh Tài mở miệng nói.
Hai năm trước, hắn và Mục Phong Hành đều là học viên sơ cấp ban, giữa hai người đã từng có một trận chiến, trận chiến đó là sỉ nhục của hắn.
Mà bây giờ, thời gian trôi qua hai năm, khi lần nữa đối mặt với Mục Phong Hành, Tống Kinh Tài đã là ban trưởng cao cấp ngũ ban.
Hắn vốn cho rằng, Mục Phong Hành sẽ bởi vì đả kích kia, đời này đều sẽ co quắp tại sơ cấp ban, lại không nghĩ rằng, sơ cấp cửu ban lại một đường tấn thăng, trở thành cao cấp cửu ban.
Mà hiện tại, Mục Phong Hành lại có thể áp chế bóng tối quá khứ trong lòng, đại biểu cao cấp cửu ban xuất chiến.
- Nếu như bị bại tướng dưới tay đánh bại, vậy Mục Phong Hành ta, đời này không cần tu hành cũng được.
Nhìn Tống Kinh Tài, Mục Phong Hành thản nhiên nói.
- Cửu ban các ngươi thật đúng là một người cuồng vọng hơn một người!
- Cuồng vọng cũng cần bản lĩnh!
Hai người vừa lên lôi đài đã tràn ngập mùi thuốc súng, giao chiến hết sức căng thẳng.
- Bắt đầu!
Quát khẽ một tiếng, hai bóng người trong chốc lát đã lao vào nhau.
Mục Phong Hành tu hành Mị Ảnh Thần Tông Môn, thân pháp quỷ dị, tốc độ cực nhanh, mà để người ta kinh ngạc chính là thân pháp của Tống Kinh Tài cũng quỷ dị khó dò.
Giờ phút này, hai bóng người trên lôi đài đã hoàn toàn triệt để tương giao với nhau, khiến người ta căn bản là không có cách nhìn ra, đến cùng là ai chiếm ưu thế, ai chiếm thế yếu.
- Thế nào?
- Hẳn là Mục Phong Hành chiếm ưu thế, chỉ là Tống Kinh Tài kia có thủ đoạn tàn nhẫn, hoàn toàn là lấy thương đổi thương, Mục Phong Hành không muốn bị thương, cho nên mới kéo dài.
- Tống Kinh Tài này ngược lại thật hèn hạ!
Tiêu Khánh Dư bĩu môi nói.
- Không thể nói như thế, Tống Kinh Tài không liều mạng thì ngũ ban đã bị thua, cho nên hắn nhất định phải liều chết một trận, chỉ là Phong Hành cân nhắc còn có tranh tài tiếp theo, cho nên hắn không thể nào buông tay buông chân chiến đấu, chí ít, hắn phải đảm bảo mình không thể bị thương.
- Đúng là phiền phức!
Mấy người đương nhiên hiểu rõ lợi hại ở trong đó.
Một khi Mục Phong Hành bị thương, vậy tranh tài kế tiếp, cửu ban sẽ tương đương với thiếu khuyết một cánh tay trợ lực.
Cho nên, trận này vừa phải thắng, lại vừa không thể bị thương.
Chỉ là, cảnh giới của Tống Kinh Tài này đều mạnh hơn mấy người Chân Bình kia, muốn đối phó dễ như trở bàn tay thì căn bản không phải dễ dàng như vậy.
Trên đài, hai bóng người ngươi tới ta đi, âm thanh quyền cước va nhau không ngừng truyền ra.
Bành...
Cuối cùng, nương theo một tiếng bành, hai bóng người vừa chạm vào đã tách ra.
Hai bên huyệt thái dương của Mục Phong Hành chảy đầy mồ hôi, mà đổi thành một bên khác, Tống Kinh Tài lại thở hồng hộc, trên mặt chảy xuống mồ hôi.
- Mục Phong Hành, không thể không thừa nhận, ngươi rất lợi hại, thế nhưng một trận chiến này, cho dù Tống Kinh Tài ta thua thì cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng.
- Kéo ta làm đệm lưng? Ngươi còn chưa xứng!
- Thử mới biết được!
Nhìn Mục Phong Hành, hai tay Tống Kinh Tài vỗ xuống mặt đất, tầng tầng tro bụi bị bắn lên.
Xoẹt một tiếng, bàn tay Tống Kinh Tài tràn đầy tiên huyết, tiên huyết kia tích táp rơi trên mặt đất, dần dần, trên mặt đất hội tụ ra một đồ án vô cùng phức tạp.
Hai tay đột nhiên khảm vào trong đồ án, tiên huyết từ đầu ngón tay Tống Kinh Tài chảy ra càng nhanh.
- Ám Hắc Sinh Tử Ấn!
Quát khẽ một tiếng, hai tay Tống Kinh Tài kéo theo ấn ký kia, chỉ thẳng về phía Mục Phong Hành.
Ong ong ong...
Cùng lúc đó, trên dưới quanh người Mục Phong Hành có bốn Hồng Sắc Huyết Ấn ầm vang nổ tung.
Bốn huyết ấn đó ầm ầm xuất hiện, bất kỳ người nào cũng không dự liệu được.
Bốn huyết ấn nổ tung, hóa thành từng tia hắc khí, bay thẳng về phía Mục Phong Hành.
- Vạn Ảnh Quy Vô Chưởng!
Nhìn thấy từng tia hắc khí kia tới gần, Mục Phong Hành rơi vào đường cùng, thi triển Vạn Ảnh Quy Vô Chưởng, chưởng pháp đánh vào trong không khí, phát ra âm thanh bộp bộp.
Từng sợi hắc khí bị đánh gãy, nhưng vẫn có vài tia hắc khí xuyên thấu qua chưởng pháp, chui vào trong cánh tay Mục Phong Hành.
- Ta thua!
Thấy cảnh này, Tống Kinh Tài đứng dậy, hai tay nhỏ máu, cúi đầu nhận thua, sau đó quay người đi xuống đài.
Cửu ban, sau bốn trận liên thắng đã lần nữa thắng được tranh tài.
Nhưng lần này, thắng được tranh tài có ý nghĩa phi phàm, bởi vì đây là ban xếp hạng thứ năm, xếp hạng thứ năm đại biểu cho học viên tinh anh của Lôi Phong viện, gần với một trăm người phía trên Linh Bảng.
- Mục Phong Hành, xuống đây!
Mục Vân bên này đã vội vàng gọi Mục Phong Hành xuống tới.
- Ngồi xuống!
- Đại ca, ta không sao!
- Ta nói ngươi ngồi xuống!
Mục Vân không cho phép phản đối, nói:
- Hiện tại, vận chuyển chân nguyên trong huyệt khí hải của ngươi, thử một lần...
- Ừm!
Tê...
Chỉ là, Mục Phong Hành vừa gật đầu đáp ứng, vận hành chân nguyên, nhói nhói từ trong huyệt khí hải của hắn bộc phát, thậm chí dẫn động các huyệt khiếu khác trong cơ thể trở nên đau đớn.
- Tại sao lại như vậy?
Sắc mặt Mục Phong Hành khó coi nói.
- Nếu ta đoán không sai thì Tống Kinh Tài kia vừa thi triển, chính là Huyết Ấn Thuật, thuật này tổn thương cực lớn đối với bản thân võ giả, xem ra, vì tổn thương ngươi, ngũ ban đã thật sự hạ ngoan tâm.
- Vậy Mục đạo sư...
- Ngươi yên tâm, loại Huyết Ấn Thuật này, không có tổn thương đối với bản thân ngươi, chỉ là trong thời gian ngắn, ngươi không thể vận dụng chân nguyên, nếu không, huyệt khiếu toàn thân đều sẽ trở nên nhói nhói, mặc dù không có thương tổn đối với võ giả, thế nhưng loại đau nhói kia căn bản không thể nào tiếp nhận, cho nên, tranh tài tiếp theo...
Mục Vân nói, ánh mắt rơi vào trên người bốn người Mặc Dương.
- Mọi người nghe ta nói, cao cấp cửu ban chúng ta đi đến một bước này, đúng là không dễ, ta biết, tất cả mọi người đã cố hết sức, có thể đánh bại cao cấp ngũ ban xếp hạng thứ năm, chúng ta đã danh trấn Lôi Phong viện, tiếp theo... Lượng sức mà đi, quán quân không quan trọng, ở trong lòng chúng ta, chúng ta đã là quán quân, không phải sao?
- Không phải!
Mục Vân vừa dứt lời, Hoàng Vô đã mở miệng quát:
- Làm sao có thể như vậy? Cướp đoạt quán quân, không phải vì chính chúng ta, không phải vì cửu ban!
- Nếu như không phải Mục đạo sư ngài, bây giờ chúng ta vẫn là sơ cấp cửu ban, ban rác rưởi mặc người chế giễu, không có một vị đạo sư nào nguyện ý dẫn dắt chúng ta, dẫn dắt chúng ta đi đến cường đại.