Vô Thượng Thần Đế

Chương 227: Quả Thật Một Chiêu


Chỉ là lần này, không còn là phàm khí thượng phẩm, mà là huyền khí trung phẩm!

Huyền khí trung phẩm, Thanh Giao Kiếm!

Trường kiếm màu xanh, kiếm văn như một con Giao Long quấn quanh trên thân kiếm, tia sáng màu xanh lóng lánh.

Đây là trường kiếm Mục Vân tự tay luyện chế cho hắn, cho nên lần này, trận chiến này phải một kích tất thắng, mới không uổng công Mục Vân bồi dưỡng hắn.

- Mặc Dương, ta biết ngươi là thiên tài kiếm thuật, chỉ là bây giờ, ngươi còn chưa trưởng thành, mà Thượng Minh Vũ ta đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, cho nên...

- Một chiêu, đánh thắng ngươi!

Mặc Dương đánh gãy lời của Thượng Minh Vũ, lạnh nhạt nói.

- Tự đại cuồng vọng!

Thượng Minh Vũ bị Mặc Dương đánh gãy lời, cười lạnh một tiếng, vọt thẳng ra.

Xẹt...

Huyền khí trung phẩm ra khỏi vỏ, vào lúc này, thân thể Mặc Dương xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Thanh Giao Kiếm ra, Mặc Dương động.

Một kiếm.

Ông một tiếng, trong đám người, đám người chỉ thấy kiếm mang óng ánh, nhưng mũi kiếm của một kiếm kia, đến cùng bắn về phía chỗ nào, bọn hắn căn bản không có cách nhận ra.

- Đây chính là chỗ kinh khủng của kiếm ý đỉnh phong sao?

Mục Phong Hành kinh ngạc.

Kiếm ý đỉnh phong, cho dù hiện tại hắn là Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, mượn nhờ một võ kỹ thân pháp Mị Ảnh Thần Tông Môn, tốc độ, bộ pháp cũng rất khó tránh thoát một kiếm này. Nếu vào thời khắc này, hắn đối đầu Mặc Dương, thắng bại khó nói.

Thổi phù một tiếng vang lên, nương theo một kiếm của Mặc Dương rơi xuống, Thượng Minh Vũ muốn né, nhưng đã không có bất cứ cơ hội nào đỡ được.

Ngực, bỗng nhiên xuất hiện một vết máu, vết máu kia chỉ là nhàn nhạt, cũng không có tạo thành thương tổn quá lớn đối với Thượng Minh Vũ.

Nhưng cũng đã chứng minh, hắn thua.

Hắn thua, thậm chí ngay cả thời gian phản ứng đều không có, cứ như vậy thua.

Đây chính là kiếm ý đỉnh phong?

Thượng Minh Vũ như rơi vào trong mộng.

Ngơ ngác không chỉ có Thượng Minh Vũ, còn có Tiêu Bất Ngữ.

Ba trận, toàn thua!

Đây chỗ nào là giao chiến, quả thực là vứt hết mặt mũi!

Chỉ là cẩn thận tự hỏi, Tiêu Bất Ngữ càng cảm giác toàn thân phát lạnh.

Ba trận toàn thắng, nếu như lớp chín trung cấp cửu tham gia đối chiến thăng thành lớp cao cấp, vậy lớp bốn cao cấp của hắn đứng trước lớp chín trung cấp, chẳng phải là tất nhiên sẽ thua ba trận, đó là chắn chắc!

- Tiêu đạo sư, đã nhường.

Ba trận toàn thắng, Mục Vân chắp tay, mỉm cười nói.

- Đã nhường, đã nhường!

Giờ phút này, Tiêu Bất Ngữ đã không thể quay đầu lại.

Lâm Chấp, Mục Phong Hành, Mặc Dương, ba yêu nghiệt này chỗ nào còn giống như học viên lớp trung cấp, quả thực là tinh anh trong lớp cao cấp.

Rời đi võ trường, hàn ý trong mắt Tiêu Bất Ngữ càng sâu.

Mục Vân, nhất định phải diệt trừ dứt khoác, nếu không lưu lại hắn, nhất định là một mối họa lớn!

Giờ phút này, phía trên võ trường, ý chí chiến đấu của đám người lớp chín trung cấp lần nữa sục sôi.

Lại thắng!

Lần này, bọn hắn đối mặt chính là lớp bốn trung cấp, nhưng bọn hắn lại thắng.

Hiện tại, lớp chín trung cấp đã sớm thoát khởi danh xưng phế vật, trở thành một lớp không thể đắc tội trong Lôi Phong viện.

- Thắng, rất vui vẻ sao?

- Đó là tự nhiên, Mục đạo sư, lớp bốn cao cấp chính là lớp nổi tiếng trong Lôi Phong viện chúng ta, chúng ta có thể thắng bọn hắn, nói rõ cái gì?

- Nói rõ cái gì?

- Nói rõ lớp chín chúng ta đều muốn lợi hại hơn so với lớp cao cấp kia!

- Ồ...

Mục Vân ồ một tiếng, mở miệng nói:

- Tốt, đã như vậy, vậy chúng ta tiếp tục huấn luyện, đến lượt, Thiết Phong, Hoàng Vô Cực, Hiên Viên Chá, Cảnh Tân Vũ, Tiêu Khánh Dư, các ngươi năm người, liên thủ công kích Mặc Dương.

- Năm người liên thủ công kích Mặc Dương?

- Mục đạo sư, ngài sẽ không phải đang nói đùa chứ, Mặc Dương rất lợi hại, còn năm người chúng ta...

- Đúng vậy, thắng, cũng rất khó nhìn!

- Sao nói nhảm nhiều như vậy!

Mục Vân quát:

- Nhanh, thua, năm người các ngươi, chạy hai mươi vòng quanh võ trường cho ta, còn nếu các ngươi thắng, Mặc Dương chạy hai mươi vòng.

- Vâng!

Mấy người Cảnh Tân Vũ nghe được Mục Vân ra lệnh, tinh thần bọn hắn lập tức tỉnh táo lại.

Năm người đánh một người, mà lại đánh không lại, bọn hắn thật quá mất mặt, có thể chạy quanh võ trường rồi.

- Mặc Dương, hạ thủ nhẹ một chút, đừng tổn thương bọn hắn!

- Vâng, sư tôn!

Ra tay nhẹ một chút?

Ngay lập tức, trong lòng năm người Thiết Phong dâng lên lửa giận, đây cũng quá xem thường bọn hắn, Mặc Dương cũng chỉ là Linh Huyệt cảnh tam trọng, dù có kiếm ý đỉnh phong, năm người bọn hắn còn không phải là đối thủ, đó mới thật sự là kỳ quái.

- Lên!

Ra lệnh một tiếng, năm người lập tức xông ra, vây Mặc Dương ở chính giữa.

Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Chá, hai người tu luyện Vương Bá Kim Thân, bản thân chính là thân thể cường tráng, phòng ngự càng thêm biếи ŧɦái, mà Hoàng Vô Cực tu luyện Vô Thượng Minh Thân, cũng thuộc về Vương Giả trong pháp quyết rèn thể.

Ba người ngăn ở phía trước, sáng tạo cơ hội tiến hành công kích cho hai người Thiết Phong với Tiêu Khánh Dư.

Mà giờ khắc này, trong lòng bàn tay Tiêu Khánh Dư, một vòng tia sáng màu hồng đột nhiên xuất hiện.

- Nha, năm người đánh một người, không tệ lắm, đáng tiếc, các ngươi vẫn phải thua!

Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân trong đầu Tiêu Khánh Dư bị trận pháp tầng tầng khóa lại, cười hắc hắc nói.

- Bớt nói nhảm, thành thật giúp ta là được!

- Nếu không thì như thế nào? Ngươi thả ta ra, ta giúp các ngươi đánh thắng!

- Thả ngươi? Ngươi nằm mơ đi!

Tiêu Khánh Dư cười nói:

- Ngươi đời này, ở trong thân thể ta, biểu hiện tốt, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nói không chừng tương lai còn có thể giúp ngươi tái tạo thân thể, biểu hiện không tốt, trực tiếp diệt ngươi.

- Thôi đi, dựa vào ngươi tái tạo thân thể cho ta, căn bản không có hi vọng, đạo sư kia của ngươi thì may ra có thể.

Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân nhếch miệng.

- Tiểu Thanh, năm người chúng ta, đánh không lại một mình hắn sao?

- Đánh không lại, kiếm ý đỉnh phong, dù là mười người các ngươi, cũng không phải đối thủ của ta.

- Ta không tin!

- Không tin thì thôi!

Giờ phút này, giao chiến đã bắt đầu, năm người vây lại Mặc Dương, trong lúc nhất thời, các chiêu công kích, toàn bộ đánh ra.

Ba người kia thân thể đứng chắn ở phía trước, giúp Thiết Phong và Tiêu Khánh Dư tùy thời công kích, cảnh tượng này nhìn vào, rối loạn phức tạp, nhưng lại ngay ngắn trật tự.

Chỉ là, đối mặt với công kích của năm người có trật tự này, Mặc Dương không hoảng không loạn, mỗi một kiếm vung ra, đều rất hời hợt, nhưng kiếm mang bắn ra, lại tràn ngập sát khí.

Đây chính là điểm thần kỳ khó lường và phiêu miểu của kiếm ý.

Trải qua lần lượt so đấu, năm người Thiết Phong thở hồng hộc, nhưng Mặc Dương vẫn y như cũ là kiếm xuất ra ầm ầm, dẫn động khí thế cửu thiên.

- Dừng tay đi!

Giờ phút này, Mục Vân mở miệng, nói:

- Ở trong mắt các ngươi, hiện tại đánh thắng lớp bốn, còn đáng để vui mừng sao?

- Mở to hai mắt nhìn!

Mục Vân quát khẽ một tiếng, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay.

- Mặc Dương, công kích ta!

- Vâng!

Mặc Dương nghe lệnh, một kiếm nhấc lên, kiếm của hắn, là huyền khí trung phẩm, mà kiếm trong tay Mục Vân chỉ là phàm khí thượng phẩm.

Một kiếm ra vẫn y như kiếm mang đánh với năm người Thiết Phong khi trước.

Mắt thấy một kiếm kia sắp tới gần Mục Vân, nhưng đột nhiên, Mục Vân nâng lên cánh tay, đơn giản vung ra một kiếm.