Vô Thượng Thần Đế

Chương 226: Một Chiêu Bại Ngươi


Tiêu Khánh Dư trầm ngâm nói:

- Trong cơ thể ta có Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân, hiện tại nó rất nghe lời.

- Cút sang một bên!

Mục Vân thấy Tiêu Khánh Dư xin lên chiến đấu, hắn gõ đầu một cái, mắng:

- Ngươi lắm lời quá, hiện tại còn chưa tin phán đoán của ta.

- Ta biết...

Mặt mũi Tiêu Khánh Dư tràn đầy nước mắt, hắn ôm đầu, lui hướng phía sau.

- Ừ, Mục đạo sư, lớp chín trung cấp các ngươi sẽ không phải không có ngươi nha? Sao không bảo kiếm ý thiên tài lên đài, để tiểu mao hài tử này lên sân, làm sao có thể xứng làm đối thủ của ta.

- Dừng! Lâm Chấp, lên!

- Vâng!

Hình Chân sử dụng một thanh đại đao, lưỡi đao phủ đầy tia sáng bạc, khí tức lạnh lẽo tràn ngập ra từ thanh đao kia.

- Rống rống, nhóc con, một hồi cũng đừng thua tè ra quần!

Hình Chân cười ha ha, một đao vung ra, âm thanh ong ong ong vang dội truyền ra, đao phong kia lao thẳng về phía Lâm Chấp.

- Phá Phong Thương!

Quát khẽ một tiếng, Lâm Chấp hạ người cúi xuống, một thương đâm nghiêng ra.

Phịch một tiếng nổ vang, hai thân ảnh vừa chạm vào, lại kéo ra khoảng cách.

- Ừm?

Va chạm một chiêu, trong lòng Hình Chân kinh hãi.

Lâm Chấp trước mắt rõ ràng chỉ là Linh Huyệt cảnh tam trọng, nhưng mức độ chân nguyên trong cơ thể người này còn dày dặc hơn so với hắn, mà lại một thương kia, nhìn như mộc mạc đơn giản, nhưng thật sự là chồng chất kỹ xảo.

Thần kỳ!

Một bên khác, Lâm Chấp cũng rất kinh ngạc.

Hình Chân trước mắt này... Thực lực rất yếu!

Vừa rồi nếu không phải thăm dò, nếu hắn xuất ra toàn lực, chỉ sợ gia hỏa này sẽ thua.

Nhưng Lâm Chấp không dám mạo hiểm tiến, hắn cho rằng Hình Chân là cố ý lộ ra sơ hở, dụ cho hắn mắc lừa.

Sau đó, bóng dáng hai người vừa đi vừa về công kích phòng thủ, nhưng mãi không có bất kỳ cái gì một người nào rơi vào thế hạ phong.

- Trận chiến đầu tiên, cực kỳ quan trọng, Mục đạo sư để ta ra sân, ta không thể thua!

Trong lòng Lâm Chấp nghĩ như vậy, thế công trong tay trở nên càng lúc càng nhanh.

Hình Chân cảm nhận được Lâm Chấp tăng tốc công kích, hắn lập tức luống cuống tay chân, mỗi một đao chém ra, đều sẽ bị Lâm Chấp nhẹ nhàng hóa giải, thậm chí hắn càng ngày càng bị dồn vào thế nguy hiểm, bị Lâm Chấp công kích đến.

Đây là tình huống như thế nào?

Trong đám người, Mục Phong Hành nhìn rõ tất cả, giữ im lặng.

- Này, Phong Hành, lớp các ngươi lại chiến đấu! Ai u, bây giờ Lâm Chấp này trở nên lợi hại như vậy, lại có thể áp chế Hình Chân!

Hoàng Lạp thừa cơ chạy đến bên cạnh Mục Phong Hành, nhỏ giọng nói.

- Mị Ảnh Thần Tông Môn mà Mục đạo sư truyền cho ta, vô cùng xảo diệu, hắn truyền cho Lâm Chấp một bộ công pháp tên là Vũ Lăng Thương Pháp, cũng là trong bá đạo mang theo vững vàng, Hình Chân căn bản không phải là đối thủ của Lâm Chấp.

- Sở dĩ chiến đấu kéo tới hiện tại, đơn giản vì Lâm Chấp không đủ tự tin, Mục đạo sư để hắn ra sân, cũng vì cho hắn có thêm tự tin.

- Ngươi đã nhìn thấu rõ!

Hoàng Lạp cười nói:

- Không biết Lâm Chấp kia có nhìn thấu hay không.

Ầm...

Giờ phút này, một tiếng ầm vang lên, sắc mặt của Hình Chân đỏ lên, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trừng mắt nhìn Lâm Chấp.

Gia hỏa này là xảy ra chuyện gì?

Vì sao vô luận công kích như thế nào, đón đầu đυ.ng tới, đều là mũi thương của hắn.

- Hình Chân, lui xuống đài!

Thời điểm đang lúc Hình Chân chuẩn bị công kích lần nữa, Tiêu Bất Ngữ gầm thét vang lên một tiếng.

- Tiêu đạo sư, ta...

- Còn chưa đủ mất mặt sao? Ngươi là Linh Huyệt cảnh tứ trọng, người ta chỉ là Linh Huyệt cảnh tam trọng mà thôi.

- Tiêu đạo sư, ta còn có tuyệt chiêu chưa có thi triển!

Hình Chân vội vàng giải thích nói.

- Chó chết tuyệt chiêu, ngươi có, người khác không có sao? Cút xuống cho ta!

Tiêu Bất Ngữ giận không kềm được, quát:

- Trận thứ hai, Thác Nguyên, ngươi lên.

- Vâng.

Nghe được Tiêu Bất Ngữ gọi tên, trong đám người lớp bốn, một thân ảnh đi ra.

Mà giờ khắc này, toàn bộ lớp bốn cao cấp đã không còn kiêu ngạo và nhiệt huyệt như trước, từng người trầm mặc xuống, không nói một lời.

Cũng không phải bọn hắn không muốn nói, mà là không có mặt mũi nói chuyện.

Từ đầu tới đuôi, Hình Chân là bị người đè lên đánh, quá mất mặt.

- Trận thứ hai, Mục Phong Hành, đừng đứng ở nơi đó lải nhải nữa, lên!

Mục Vân khoát tay áo, ra hiệu Mục Phong Hành ra sân.

- Ừ, đúng rồi, ba chiêu chiến thắng!

Phốc...

Nghe được lời Mục Vân, không chỉ là lớp bốn, đám người lớp chín trung cấp cũng nhịn không được trừng lớn hai mắt.

Lại làm như vậy!

Lần trước, thời điểm lớp chín với lớp mười chiến đấu, Mục Vân cũng nói Mục Phong Hành dùng ba chiêu toàn thắng, lần này đối mặt chính là lớp bốn cao cấp, mà lại là Thác Nguyên.

Xếp hạng của Thác Nguyên này trong lớp bốn còn cao hơn nhiều so với Hình Chân.

Mục Vân lại có lòng tin với Mục Phong Hành như vậy?

- Ngươi tu luyện chính là Mị Ảnh Thần Tông Môn, bây giờ, ngươi chí ít cũng đạt tới tiêu chuẩn cao thủ Linh Bảng Lôi Phong viện, ba chiêu diệt hắn, rất dễ dàng, làm không được, tiểu tử ngươi đợi bị ta hành đi.

- Ta...

Mục Phong Hành rất muốn từ chối, nhưng Mục Vân căn bản không cho hắn cơ hội từ chối.

Mục Phong Hành nhìn Thác Nguyên đối diện, cười khổ lắc đầu.

Ba chiêu?

- Được!

- Bắt đầu!

Nương theo âm thanh bắt đầu, Thác Nguyên khép lại hai mắt, chăm chú nhìn Mục Phong Hành, hình như muốn nhìn thấu mỗi một cử động của hắn.

Bá bá bá...

Sau một khắc, thân thể Mục Phong Hành bất ngờ biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, chưa đến một giây đồng hồ, bóng dáng của Mục Phong Hành lại xuất hiện tại chỗ.

Hình như căn bản không có động, có thể hình như lại động mấy cái vừa đi vừa về.

Trở lại chỗ, Mục Phong Hành lắc đầu, lắc người, muốn đi xuống.

- Ai, ngươi muốn đi xuống? Là muốn nhận thua sao?

Nhìn thấy Mục Phong Hành quay người, Thác Nguyên mở miệng cười nói.

Giờ phút này, hắn có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người đều đang tập trung trên người mình, tự nhiên không thể sợ.

Chỉ là, Mục Phong Hành đối mặt với chất vấn của Thác Nguyên, hắn giương lên bàn tay, trong bàn tay hắn là ba sợi tóc, phiêu nhiên rơi xuống.

Cho tới giờ khắc này, Thác Nguyên mới lấy lại tinh thần, nhìn ba sợi tóc ở ngực mình, rõ ràng là ngắn hơn rất nhiều so với những nơi khác.

Vừa rồi trong nháy mắt đó, Mục Phong Hành đủ để gϊếŧ hắn ba lần.

Sắc mặt Thác Nguyên đỏ lên, chắp tay, lui xuống.

Mục Phong Hành, đúng là khủng bố!

- Đáng chết!

Tiêu Bất Ngữ thấy cảnh này, cũng rất kinh ngạc.

Mục Phong Hành này lợi hại như vậy từ lúc nào, trước đó tuyệt đối không thấy hắn bộc lộ tài năng trong Lôi Phong viện, hôm nay lại bất ngờ như thế, quả nhiên là kỳ quái.

- Trận thứ ba, còn muốn so không?

- Đương nhiên là muốn so!

Tiêu Bất Ngữ đáp:

- Trận thứ ba, Thượng Minh Vũ lên!

Thượng Minh Vũ!

Người mạnh nhất lớp bốn cao cấp, chính là đệ nhất thiên tài!

Tiêu Bất Ngữ lại để hắn ra sân, lần này... Chính là đập nồi dìm thuyền.

- Mặc Dương!

- Đến ngay đây.

- Nên biểu hiện thì biểu hiện, không phải vậy người khác lại nói, ngươi đến lớp chín trung cấp cửu của ta là mai một thiên tài.

- Vâng!

Mặc Dương bước ra một bước.

Giờ phút này, kiếm trong tay hắn đã đổi, vẫn y như cũ là đường vân màu xanh, kiếm mang ba mét.