Bại Hoại Lang Quân

Phiên Ngoại: Tiểu Thuyết Gia Và Phường Trộm Cắp

Ngày xưa có một nam nhân có chút tư chất sáng dạ, được phụ mẫu cho ăn học thành tài, sau này do vô tình bén duyên mà trở thành một tiểu thuyết gia yêu nghề.

Những tập tiểu thuyết y viết được các cô nương đón đọc và dành tình cảm cho rất nhiều, điều này làm y vô cùng cảm kích.

Tuy vậy, gần đây có một vị cô nương nhà nọ chủ ý tìm được y đang dừng chân tại một khách điếm, đã nói cho y rằng có kẻ tự ý đem những tập tiểu thuyết y viết ra mang tới nơi khác rêu rao đánh tiếng.

Sau khi tự mình kiểm tra lại, y xác nhận quả thực những lời cô nương khả ái khi ấy nói là thật. Điều này khiến cho y không nhịn được mà cảm thấy vài phần hụt hẫng, đành là bao nhiêu công sức của bản thân trước giờ phút chốc tựa như cánh hoa bay vù theo gió, dễ dàng bị người khác không cần cố gắng cũng có thể nẫng đi mất.

Mà rõ ràng biết được những cuốn tập trong tác phẩm yêu quý của mình bị đánh cắp, y cũng không có cách nào tra ra được tung tích kẻ trộm ấy là ai. Thế nên, trước mắt không cần làm um sùm việc kia lên mà cần âm thầm tỏ ra như chưa hề để ý đến, sau đó y đã đi tới một quyết định liều lĩnh.

Cách ngày công bố chương tiếp theo của cuốn tiểu thuyết 1 hôm, tiểu thuyết gia ngồi trong thư phòng với tập bản thảo diễn biến mới nhất của tác phẩm, cúi đầu thổi tắt nến, giả vờ nằm gục xuống bàn một lúc lâu, thực tế lại là nghe ngóng động tĩnh. Hôm nay, y đã sớm có chuẩn bị rồi.

Gần tới nửa đêm, mây phủ gió lộng, trời đêm hun hút, ánh trăng mờ ảo chiếu lên khung cửa sổ vừa được nhẹ nhàng hé mở, một thân thể mặc hắc y rón rén lướt qua, nhón chân nhảy vào thư phòng nơi nam nhân đang say ngủ.

Hắc y nhân kia vừa vào tới nơi liền lập tức ngựa quen đường cũ, lần mò ngó ngàng xung quanh, tìm kiếm bản thảo mới lần này. Ngay lúc vừa thấy tập giấy đã khô mực ngăn nắp xếp trên bàn, hắn ta mừng rỡ vội vàng đi tới, thuận tay vơ trộm cũng không kiêng dè ngó lấy mặt chủ một cái, toan quay người nhảy phỗng lên cửa sổ, định âm thầm rời đi.

Bỗng tại thời điểm ấy, một bàn tay hữu lực từ sau vươn tới, mạnh mẽ chộp lấy cổ chân hắn, kéo giật ngược xuống dưới, khiến cho cả người hắn đột ngột lảo đảo mất tiêu cự mà ngã ngửa một cú thật đau, đập cả lưng và mông xuống nền đất lạnh lẽo.

"Chạy đi đâu thế hả?"

Âm thanh u ám vang lên trong căn phòng tối, hai vai tên trộm bất ngờ bị túm chặt, đè dính xuống đất, thân thể hắn phút chốc bị toàn thân tiểu thuyết gia ngồi ém gọn phía dưới, chế ngự không cho hắn giãy dụa.

"Xem chúng ta bắt được gì đây nhỉ?" Nam nhân ánh mắt ngả ngớn đảo một lượt trên người hắn.

"....thả...ư...."

Tiểu thuyết gia hết đưa mắt nhìn tên trộm trong ánh sáng lờ mờ từ vầng trăng chiếu ngoài cửa sổ, lại tiếp tục nhìn đến trên tay hắn lúc này vẫn còn ngoan cố giữ chặt không buông tập bản thảo của mình, trong lòng đột nhiên trầm xuống đến lạnh lẽo.

Y nhếch mày: "Phường ăn cắp trơ trẽn thế này, ngươi còn gì để nói với ta không, hửm...?"

"Tôi.....tôi..." Tên trộm bị bắt quả tang thẹn đến ấp úng nửa ngày cũng không phun ra nổi một chữ.

"Hư quá! Dám không coi ai ra gì thế này, còn đυ.ng đến ca ca đây thì đúng là chán sống rồi mà. Ai dà, phải phạt! Phải phạt mới được!"

Tuy tên trộm này là nam, thế nhưng kì thực rất đúng ý y. Dù sao thì cái mà y viết ra không phải tên trộm kia hắn cũng không biết, cái đấy mà chuyển thành tranh vẽ thì cũng chẳng khác nào long dương đồ đi. Với lại đêm khuya mò đến một mình, không phải chính là tự đem thân dâng tới miệng cọp, tùy ý để người chà đạp rồi hay sao.

Nghĩ đến đây, thân dưới của tiểu thuyết gia bỗng dưng đã cảm thấy nhột nhạt hưng phấn, y thở hắt ra một hơi, nhíu mày thấp giọng mắng:

"Tiểu biếи ŧɦái!"

Tiểu thuyết gia điệu bộ diễu cợt, trong khi tên trộm lần nữa phản kháng cũng chẳng tốn đến bao nhiêu lực lần nữa áp chế hắn lại, một tay bóp chặt lấy hai cổ tay nhỏ thon của hắn cố định trên đầu, một tay thoăn thoắt luồn vào y phục hắn, kéo mở chiếc áo đen vướng víu ra khỏi, để lộ trước mặt đôi hồng đậu nhỏ xíu vểnh vểnh lấp ló trước đêm trăng. Thoạt nhìn khung cảnh lộ ra đầy nét xuân tình, tựa như cảnh sinh hoạt giường chiếu trong long dương đồ, phóng khoáng ướŧ áŧ, mê hoặc quân tử.

Không đợi người dưới thân kịp thích ứng, tiểu thuyết gia đã cúi xuống ngậm lấy một bên đầu ti của hắn cho vào miệng, mυ'ŧ chụt lấy một hơi thật mạnh rồi bắt đầu đảo lưỡi qua lại, thi thoảng còn cọ cọ răng tới trêu chọc day cắn khiến hắn trong miệng không kìm nổi mà bật lên vài tiếng rêи ɾỉ kêu đau.

"A....!!! Không......đau quá, dừng......"

"Đây là trừng phạt, sẽ không có chuyện dễ ăn thế đâu"

Nói rồi y cũng chẳng màng tên trộm nhỏ đã đau đến cắn chặt môi tới bật máu, khuôn mặt nhăn nhó đỏ lựng lên mà bắt đầu với tay đem một viên dược kì lạ đưa tới miệng ngậm vào, trực tiếp bóp mở cằm hắn mà cúi đầu hôn xuống, đẩy viên dược kia theo nước bọt hắn mà trôi trượt xuống cổ họng, nuốt vào trong bụng.

Không mất quá nhiều thời gian, cả người tên trộm rối ren cựa quậy, há miệng thở dốc. Khuôn mặt hắn đã có chút mơ màng, thần trí bắt đầu mờ nhạt không ổn định.

Lúc này tiểu thuyết gia bắt đầu áp tay lên ngực hắn xoa bóp, một đường kéo xuống mân mê sờ loạn khắp người hắn. Bàn tay to lớn sờ đến đâu liền như có đàn kiến bò dọc toàn thân thể, khiến cả người hắn như có như không cảm thấy chút gì đó thiếu thốn bất mãn, vặn vẹo thân thể hơi ưỡn người lên cố gắng tiếp xúc da thịt với y.

"...Ưʍ.......nữa, ngứa quá....."

Thân dưới của tên trộm tự giác chuyển động, lắc hông cọ sát với hạ khố nam nhân khiến địa phương kia gồ lên dữ dội dưới đũng quần y. Tên trộm bây giờ cũng gần như mất đi năng lực phản kháng mà rêи ɾỉ đòi hỏi được động chạm.

Cũng đúng thôi, bởi vì khi nãy chính y đã cho hắn uống xuân dược mà. Viên dược ấy mua ở chợ đen, công dụng đặc biệt mạnh, rơi vào tay y liền trở thành một thứ vũ khí trả thù hoàn hảo đến tuyệt vời.

Y khẽ liếʍ môi, nhìn vào đôi mắt đã phủ đầy sương mờ kia, thả lỏng tay đang nắm giữ đôi tay nhỏ nhắn của tên trộm ra, từ từ đưa xuống tách rộng hai chân hắn sang hai bên, lột bỏ lớp quần vải thừa thãi.

Trước mặt y lộ ra một lỗ huyệt hồng hào non nớt đang co rút còn chảy ra một chút dịch trong suốt, mà chủ nhân của nó đã mê man rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ dưới thân y nãy giờ, cầu y mau chạm vào chính mình.

Y đưa hai ngón tay vào trong miệng huyệt miết mạnh, sau đó bắt chước động tác giao hợp đâm vào rút ra, trong căn phòng im ắng chỉ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ ngọt nị hoà cùng tiếng thở dốc và âm thanh nhóp nhép dâʍ ɖu͙© của tiểu dâʍ đãиɠ kia mà thôi.

Đến khi tên trộm nhỏ đã không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa mà dang hai tay ôm trọn lấy người hắn, áp sát thân thể cả hai lại với nhau trừu sáp để giảm đi chút ngứa ngáy khó chịu, y liền rút tay ra khỏi huyệt động mềm mại đang ọp ẹp phun nước ấy, kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt khiến người đỏ mắt.

"Cầu ngươi.....hức.....khó chịu, ư....đi mà......"

"Muốn gì phải nói rõ ràng ?" Tiểu thuyết gia dành chút lí trí cuối cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ tên trộm khiến mặt hắn đỏ cả lên, uất ức như sắp khóc.

"Ưʍ....cầu ngươi mau sờ sờ chỗ kia .....giúp ta.....hư....ngứa quá.....Ư....hức"

"Nói ta nghe thử, tại sao lão tử lại phải đi giúp một tên trộm cắp như ngươi?"

Tên trộm nhỏ nghe đến đây đã không chịu nổi mà ôm lấy cổ y, ngồi hẳn lên đùi y mà dán chặt cặp mông nhỏ còn dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ tới đưa đẩy, miệng mếu máo.

"Hức.....ta không làm thế nữa...ô ô ô.....ta-hức.....là em sai rồi, xin đừng để mặc em mà, ca ca tốt....ô ô...mau giúp em...."

Hắn vặn vẹo hông, lắc lắc chà sát lên tính khí nhô cao sau lớp vải nóng rẫy dưới háng nam nhân, giọng nức nở cầu xin, hai mắt đã sớm trào ra những giọt châu xinh đẹp, lã chã rơi xuống má.

Y khẽ nhếch môi: "Giỏi lắm!"

Mỡ ngon đã dâng tới miệng mèo, nếu bây giờ mà còn nhịn thêm nữa thì y chắc chắn quan hệ mẫu thân nó không phải là người!!

Cởi bỏ y phục bất tiện trên người, toàn thân cả hai phút chốc dán chặt vào nhau, cuốn lấy nhau như tình nhân lâu ngày không gặp, côn ŧᏂịŧ cương cứng của tiểu thuyết gia nhằm ngay chính giữa tiểu huyệt mềm xốp ướŧ áŧ của tiểu dâʍ đãиɠ, động hông dồn trọng lực về phía trước, một phát giãn mở lỗ nhỏ, nong rộng hậu huyệt đâm thẳng vào trong không chút thương tiếc.

"AAAAHH........!!!!"

Tiểu dâʍ đãиɠ rùng mình hét lên một tiếng cao vυ't, trực tiếp run rẩy cao triều, ngọc hành phun ra một cỗ bạch trọc, trái lại hậu huyệt mẫn cảm càng thêm cắи ʍút̼ côn ŧᏂịŧ nam nhân chặt chẽ như muốn nuốt trọn lấy thứ vật to lớn nóng bỏng đang liên tục cuồng dã thúc sâu vào trong bụng mình, khuấy động ruột gan, dập từng cú lút cán vào điểm ngứa nhất trong thân thể mà xoa dịu sự cơ khát thèm muốn từ sâu bên trong hắn vậy.

Tiểu thuyết gia thẳng người hít vào một ngụm khí, phía dưới bị gia hoả này ngậm vào sướиɠ muốn điên lên, tầng tầng lớp lớp mị thịt bao bọc như ngàn cái miệng ấm nóng mυ'ŧ mát lấy côn ŧᏂịŧ y thư thái như lạc vào chốn tiên cảnh. Y hẩy eo đâm rút mạnh bạo trừu sáp bên trong huyệt đạo, không quên nâng đầu tiểu yêu nghiệt lên hôn sâu, môi lưỡi cuồng dã chiếm đoạt lấy hắn.

Sau khi tên trộm nhỏ bị làm đến mấy lần liên tục đạt cao trào mà thở dốc bắn ra một dòng tinh loãng như nước, mệt mỏi nằm dưới đất mặc nam nhân sử dụng, côn ŧᏂịŧ đang chôn sâu trong tiểu huyệt ấm áp cũng giật giật muốn xuất, y dứt khoát nâng eo hắn lên cao, thúc vào lỗ nhỏ đến hơn trăm cái nữa liền cũng thở ra một hơi dài thoả mãn mà xối thẳng một tràng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đặc quánh vào trong ruột hắn, khiến cho toàn thân hắn lại dâʍ đãиɠ phát tao, co rút ngón chân lại mà ô ô rêи ɾỉ, trong giây lát bị bắn vào bụng mà đạt cực khoái khô cao triều, sau đó nặng nề ngất đi.

Tiểu thuyết gia thoả mãn đứng dậy, đi tới cạnh tủ mở cửa tủ từ trong lấy ra một cái vòng cổ đặc chế cùng sợi dây xích to, một bên nhấc nghiêng đầu người đang nằm dưới đất mà đeo vào chiếc vòng cổ kia, một bên cố định lại sợi dây xích với một móc sắt nối trên tường, sau lại nhếch môi cười nhạt, trong ánh mắt nhìn xuống người đang bất tỉnh kia cơ hồ chỉ còn xót lại một tia lạnh lẽo.

Khoé miệng nam nhân giương cao, lôi ra một quyển sổ cũ kĩ đã chồng chéo các nét gạch, cầm cây bút lên thẳng tay vạch xuống một đường.

"Xem nào,《tác phẩm》tiếp theo sẽ tới lượt ai đây~"