Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần

Chương 46: Thằng Nhãi Này Chính Là Một Lão Đại Vô Lương Tâm!

Những người này là tiểu đội tinh nhuệ của Phong Ngạn, một đám trải qua không ít sóng to gió lớn, bình thường, nhiệm vụ chiến đấu hoặc là rèn luyện cái gì khổ đều ăn qua, bởi vậy làm việc thập phần nhanh nhẹn, cũng không chê thối cùng mệt.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Phong Ngạn phân phó, đổi thành quan quân khác, bọn họ liền mặt mũi đều sẽ không cấp, càng đừng nói ra sức như vậy.

Hạ Nhược kỳ thật có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ tới thằng nhãi Phong Ngạn này bình thường nhìn không đàng hoàng, hóa ra ở trong quân đội lại có uy tín như vậy, khó trách có thể trở thành thiên tài thiếu tướng trẻ tuổi dũng mãnh nhất Liên Bang.

Những kiến trúc được xây dựng lên lúc trước nhìn không thuận mắt và cũ nát đều được Hạ Nhược bảo nhóm binh lính càn quấy phá bỏ đi hết.

Nhóm tinh binh này lại đây hỗ trợ đều không cần thù lao, Hạ Nhược chuẩn bị một bữa cơm tiếp đãi bọn họ coi như cảm ơn.

Ở nông trường có một khu chuyên dùng để nấu ăn, sử dụng nguyên liệu đào tạo để nấu ăn cho nhóm nông công, như vậy so với dịch dinh dưỡng còn thuận tiện không ít.

Sau khi Hạ Nhược đi vào, phát hiện dụng cụ nấu cơm và bàn ăn bên trong đều vô cùng bẩn, trực tiếp cho người phá, lại từ trên mạng mua một ít vật liệu đơn giản cùng dụng cụ phòng bếp.

Sau khi vật liệu được đưa đến, cô lại sai những người này dựng một cái nhà ăn mới.

Tiếp theo, cô đi vào siêu thị của thế giới ảo để mua nguyên liệu nấu ăn, lần này Phong Ngạn lại đi theo.

Hạ Nhược đẩy xe đi về phía khu vực nguyên liệu nấu ăn nguyên thủy, cầm không ít thịt cùng rau dưa.

Phong Ngạn đem đồ ăn mình thích nhất cũng ném vào xe đẩy: “Mua nhiều như vậy, chúng ta có thể ăn hết sao?”

Hạ Nhược trừng anh một cái: “Đồ này lại không phải mua cho anh ăn!”

“A!” Phong Ngạn phản ứng lại: “Cô không phải là muốn mua đồ để nấu cơm cho đám gia hỏa kia đi?”

Hạ Nhược đương nhiên nói: “Vô nghĩa, chẳng lẽ tôi lại thật sự để họ làm không công! Không cho thù lao, cũng muốn cho họ một bữa cơm ngon!”

Phong Ngạn có chút không mùi vị mà nói: “Cho bọn họ ăn dịch dinh dưỡng là được rồi, lãng phí nhiều nguyên liệu nấu ăn nguyên thủy như vậy làm gì!”

Bình thường ở nhà, người phụ nữ này nấu ăn cho anh lại không có tích cực như vậy đâu.

Hạ Nhược nghiêng đầu nhìn anh hỏi: “Những quân lính đó của anh, có biết lão đại của họ lại là cái dạng này không?”

Giọng nói tên này đúng thật là đủ chua, rốt cuộc có bao nhiêu miệng ăn đâu!

Phong Ngạn nhún vai, nói sang chuyện khác: “ Nhưng mà bọn họ đều là một đám thùng cơm, tôi sợ là cô vất vả mà thôi!”

Hạ Nhược cười khẽ: “Cảm ơn anh quan tâm, tôi rất thích nấu ăn, không cảm thấy vất vả!”

Bắt được dạ dày của bọn họ, về sau có việc gì phải lo không phải đều có sức lao động miễn phí hay sao.

Những người này nếu bình thường nghỉ ngơi có thể chạy tới nông trường làm việc mà đổi miếng ăn, nếu là có người đến quậy phá còn có thể biết đánh đấm, dùng không công tốt như vậy, cô làm sao có thể bỏ qua được chứ.

Phong Ngạn thấy Hạ Nhược cười đến ý vị thâm trường: “Cô mà lại có lòng tốt như vậy?”

Bình thường cô ta ngược đãi anh như vậy, đối với một đám thùng cơm kia sẽ lại không lưu tâm chứ?

Anh lại không nhìn rõ chân tướng của cô ta sao, Hạ Nhược chính là người luôn nghĩ làm sao để thọc gậy bánh xe đấy.

Hạ Nhược duỗi tay đập vào cánh tay anh một cái: “Anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Tôi vẫn luôn là một đại mỹ nữ ôn nhu thiện lương đó nhé?”

Phong Ngạn chà xát tay: “Cô nên vỡ mộng đi, cái gì mà đại mỹ nữ ôn nhu thiện lương, nói xong mà tôi nổi hết cả da gà lên rồi đây!”

Cư nhiên lại có thể khen chính mìn như vậy, người phụ nữ này thật là không biết xấu hổ!

Hạ Nhược liếc mắt nhìn anh: “Hôm nay, xem biểu hiện của anh không tồi, nên tôi lười so đo với anh đấy!”

“Tôi đây là đang chấp hành đúng quyền lợi được gọi món ăn của mình, cô phải làm riêng cho tôi hai món ăn!” Phong Ngạn thời khắc không quên vì chính mình mà tranh thủ phúc lợi.

Hạ Nhược nhìn như không quen anh ta: “Nhiều nhất chỉ làm riêng một món!”

Phong Ngạn tâm tình không tồi, một món liền một món, chỉ cần ăn ngon là được: “Tôi muốn ăn thịt kho tàu!”

Đến lúc đó, một mình anh thưởng thức mà nhấm nháp món ăn, làm đám gia hỏa kia nhìn mà chảy nước miếng, ngẫm lại rất sảng!

Nếu là lúc này Hạ Nhược biết anh suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ một đầu hắc tuyến, thằng nhãi này chính là một lão đại không có lương tâm!