Phong Ngạn đi đến bên cạnh cô, dùng thẻ nhận diện thân phận gọi một cuộc điện thoại.
“Đã xong, trong vòng nửa giờ sau sẽ có người lại đây hỗ trợ!”
Hạ Nhược cười gật đầu: “Cảm ơn!”
Phong Ngạn ngẩn người, đây vẫn là lần đầu tiên thấy cô khách khí như thế, không quen mà nói: “Chút việc đơn giản thôi mà!”
Hạ Nhược quay đầu nhìn cha con Phỉ Lạc sắp xếp: “Trước tiên, các người hỗ trợ thu dọn, chỉnh sửa lại nông trường, sau này giúp tôi trồng rau, nhân tiện trông coi nông trường.”
Phỉ Lạc hàm hậu cười nói: “Được, chúng tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt!”
“Tiểu thư nhỏ có chuyện gì cứ việc sai bảo, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Phỉ Vũ rất nhanh nhẹn mà nói.
Trước mắt, Hạ Nhược đối với cha con Phỉ Lạc rất vừa lòng: “Ừm, các người yên tâm ở nông trường làm việc, đãi ngộ không cần lo lắng!”
Nhìn qua thì thấy cậu bé này sức lực tương đối lớn lại thành thật, nhỏ mà đã nhanh nhẹn như vậy, lại quan sát một đoạn thời gian, nếu là phẩm hạnh không tồi thì cho một thân phận cũng không có vấn đề gì, về sau có thể bồi dưỡng thành quản sự của nông trường này.
Phỉ Lạc xờ cái ót nói: “Chúng tôi đối với tiểu thư nhỏ thật yên tâm!”
Ông chắc chắn tin tưởng con gái của tiểu thư khẳng định là sẽ không kém, dù không có trả ông thù lao mà chỉ cần cho cha con ông một ngụm cơm ăn thì ông cũng không có ý kiến gì.
Hạ Nhược mang theo cha con Phỉ Lạc đi lại khắp nơi, sau đó phân phó một vài việc.
Phong Ngạn không thích mùi thúi trên đồng ruộng phát ra, nhưng mà vẫn kiên nhẫn đi theo phía sau.
Mới đầu là không chút nào để ý, nhưng dần dần phát hiện những việc Hạ Nhược phân phân phó đều rất có trật tự, anh có chút lau mắt mà nhìn lại cô.
Nếu là đổi thành cô gái khác mà gặp phải chuyện như vậy, sợ là đã sớm chịu không nổi khóc lóc rồi, hoặc là vô thố không biết phải làm sao, cô ta lại rất bình tĩnh mà xử lý.
Hơn hai mươi phút sau, một chiếc xe bay quân dụng giống xe buýt ngừng ở bên ngoài, từ phía trên nhảy xuống hơn ba mươi người.
Những người này toàn bộ đều ăn mặc quân trang, một đám đàn ông thân hình cao lớn đĩnh bạt, thập phần có trật tự.
Nhìn thấy Phong Ngạn, đồng thời chào theo quân lễ, “Chào thiếu tướng!”
Phong Ngạn toàn thân tản ra khí chất lười biếng lại tà tứ: “Hôm nay điều các anh tới đây không phải cho các anh làm nhiệm vụ và rèn luyện, đến để hỗ trợ làm một vài chuyện.”
Mới đầu, hơn ba ngươi người còn đứng nghiêm trang, nháy mắt khí chất thay đổi, tùy ý trương dương, một đám như là binh lính càn quấy.
Trong đó dẫn đầu là Sài Hoán cười đi lên trước, một bàn tay bá vào bả vai của Phong Ngạn, đôi mắt không ngừng hướng tới Hạ Nhược ngắm nhìn: “Lão đại, anh điều chúng tôi tới nông trường thối hoắc này làm gì? Không phải là muốn tán gái chứ?”
Tuy rằng tuổi tác của bọn họ so với Phong Ngạn đều lớn hơn, nhưng lại bị thu phục bởi thực lực cùng khả năng cầm quân tài giỏi của anh ở trên chiến trường, bình thường ở trong quân doanh đều xưng hô thiếu tướng, những người có quan hệ tốt hơn thì lén xưng hô lão đại.
Phong Ngạn nhìn anh ta nói: “Đừng nói hươu nói vượn!”
Sau đó nhìn Hạ Nhược vẫy tay: “Có việc gì cần làm thì cứ phân phó bọn họ là được!”
Lúc nãy, Sài Hoán chỉ là nói giỡn, nhưng nghe được lời nói của lão đại nhà mình xong, không khỏi kinh ngạc.
“Không ngờ, lão đại anh thật là ở đây tán gái!” Hắn ôm Phong Ngạn thấp giọng cười chế nhạo: “Cô gái này giá trị nhan sắc thật cao, ánh mắt của lão đại thật không tồi!”
Cùng Phong Ngạn lăn lộn đã nhiều năm, anh vẫn là lần đầu tiên thấy lão đại cùng phụ nữ tiếp xúc, lại còn để bụng mà điều các anh em lại đây hỗ trợ, quá khó mới thấy được một màn này!
Phong Ngạn một chân đem anh ta đá văng ra, tức giận nói: “Lại nói bậy ông đây liền đánh người!”
Anh sao có thể đi tán Hạ Nhược được, anh chỉ là vì miếng ăn mà thôi.
Hạ Nhược một chút đều không khách khí, hơn ba mươi người đều được sai bảo làm việc.
Một đám binh lính càn quấy vui cười đi làm việc, xét thấy sợ lão đại tẩn cho một trận, lại thêm mới gặp mặt chưa có quen thuộc nên bọn họ đều không có trêu chọc Hạ Nhược.