Chương 96:
Đường Kiều đánh người!
Nếu không phải Nhạc Gia Văn ngăn cản Đường Kiều, nói không chừng cô còn có thể phá hủy luôn phòng học này.
Lửa giận của cô đúng là ngập trời, liếc mắt nhìn giáo sư Dương đứng một bên, lãnh đạm nói: "Tôi muốn gặp hiệu trưởng của các người. Mẹ tôi là đến học tập, chứ không phải đến để bị quấy rối. Bà ấy gặp phải chuyện như vậy, học sinh ở một bên xem náo nhiệt, mặc kệ không quan tâm, tôi có thể hiểu được, đây là chuyện không liên quan đến họ nên họ không muốn dính líu. Nhưng mấy người này rõ ràng là giáo viên nha? Giáo viên của các người cứ đứng yên nhìn mẹ tôi bị quấy rối như vậy sao? Chúng tôi nộp học phí để chịu quấy rối sao?"
Vừa nói, Đường Kiều vừa nâng tay chỉ ba bốn người nam nữ trung niên đang đứng xem bên cạnh.
Mọi người đều xấu hổ, một người trong đó dẫn đầu nói: "Cô nói như vậy là không đúng rồi. Nhiều người như vậy đều không có việc gì, sao lại chỉ có mình bà ấy gặp chuyện chứ? Hay là do chính bà ấy không đứng đắn?"
Người phụ nữ trung niên này trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, thoạt nhìn chính là một người nghiêm túc không dễ chọc.
Nhưng Đường Kiều dù gì cũng trải qua một đời, loại người nào cũng đã nhìn thấy, cô cười lạnh: "Vậy theo lời bà, đây là sai lầm của chúng tôi sao?"
"Mẹ cô trêu hoa ghẹo nguyệt nên phải chịu trách nhiệm, cô ra tay đánh người càng tạo thành ảnh hưởng không tốt cho trường của chúng tôi." Bà ta nâng cằm: "Nếu các người không nhận lỗi.."
Điều làm Đường Kiều không thể nhìn được nhất chính là có người vũ nhục mẹ của cô. Lúc này nhìn thấy người phụ nữ này đổi trắng thay đen, cô lạnh lùng nở nụ cười, hỏi: "Bà tên gì?"
Người phụ nữ sửng sốt, hoảng loạn một chút liền nhanh chóng trấn tĩnh lại: "Tôi không sợ bị trả thù đâu."
Đường Kiều nghe vậy bật cười thành tiếng, cô nga một tiếng, nói: "Bà không sợ trả thù vậy bà nói tên của bà đi! Tôi ngược lại muốn nhìn xem, là bà lợi hại hay là tôi lợi hại? Không phải bà nói mẹ tôi sao? Vậy tôi cũng muốn nhìn xem bà là cái mặt hàng gì? Hôm nay bà không đăng báo xin lỗi mẹ tôi, tôi thề.."
Đường Kiều dừng một chút, cười lạnh: "Tôi sẽ để cho bà nếm thử sự lợi hại của tôi."
Rõ ràng là một cô bé ôn nhu đơn thuần, một khi tức giận lại không chút khách khí.
Rõ ràng đang cười nhưng lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng khủng bố.
Sự tối tăm u ám trong mắt cô quá mức rõ ràng, làm cho người ta không thể xem nhẹ.
Giờ phút này ai cũng không nghi ngờ, lời cô nói được nhất định cũng làm được.
"Đường tiểu thư, Hồ lão sư nói vậy quả thực không đúng, nhưng cô cũng đừng gây chuyện ở trường học. Nơi này là nơi đọc sách, nếu ai cũng đánh người như cô, vậy.."
Đường Kiều nghiêng đầu nhìn Nhạc Gia Văn, cười nhạt: "Anh lại là người nào? Có quyền gì quản tôi?"
Cuộc đời Đường Kiều chán ghét nhất chính là người như vậy, tự cho mình là giỏi.
Cô cao thấp đánh giá Nhạc Gia Văn, lãnh đạm nói: "Cút sang một bên cho tôi, nơi này không có chuyện của anh."
Sắc mặt Nhạc Gia Văn hết trắng lại đen, nhưng rất nhanh, hắn đè thấp âm lượng: "Đường tiểu thư, tôi nghĩ cô cũng không muốn chuyện này làm lớn, làm cho mẹ cô bị khó xử đi? Cô như vậy thật sự không được.."
Đường Kiều bật cười thành tiếng: "Làm lớn thì thế nào? Chẳng lẽ mẹ tôi ly hôn thì phải chịu sự chửi bới của các người sao? Danh tiếng bên ngoài của lớp học Tể Ninh của các người, chẳng lẽ là tốt mã dẻ cùi? Hơn nữa, anh cũng không phải giáo viên ở đây đi? Tránh sang một bên cho tôi, tôi lười nói chuyện với anh."
Giáo sư Dương giữ chặt Nhạc Gia Văn, lắc đầu: "Gia Văn, cậu mặc kệ đi. Đường tiểu thư tuy tư tưởng thoáng, nhưng cũng không phải người không có đạo lý. Hồ lão sư, cô phải xin lỗi họ."
Giờ phút này Đường Kiều đã biết người phụ nữ có chút nghiêm khắc đã nhục nhã mẹ cô là ai.
Mẹ của Hồ Nghệ Từ?
Đường Kiều nhẹ nhàng bước lại gần. Hồ lão sư cảnh giác: "Cô làm gì! Tôi sẽ không xin lỗi! Bản thân mẹ cô không biết kiềm chế, cô lại đánh người, trách không được cha cô ly hôn với mẹ cô, cũng không cần cô. Gia giáo của cô như vậy.."
Đường Kiều nâng chân đạp một phát: "Tôi mẹ nó cũng không phải là không đánh phụ nữ."
"Cô, cô muốn làm.. A!"
Đường Kiều biết quyền cước, chốc lát đã đè Hồ lão sư xuống đất, cưỡi lên.
Mọi người: "..."
Cô lạnh lùng ghé sát vào bên tai Hồ lão sư, nói nhỏ: "Bà có tin tôi sẽ gϊếŧ chết bà không?"
"Đây là có chuyện gì vậy?"
Một người đàn ông nho nhã đi tới, nhìn tình huống bây giờ, nhíu mày hỏi.
Những người khác lập tức nói: "Hiệu trưởng."
Đường Kiều ngẩng đầu, người trước mặt có chút quen mắt, một thân tây trang thẳng thớm, mặc kệ là kiểu tóc hay là quần áo đều cẩn thận tỉ mỉ, kính mắt gọng vàng làm cho người ta cảm thấy hào hoa phong nhã, lại có phong độ của người trí thức.
Hắn nhìn lướt qua hiện trường, người đàn ông vừa rồi quấn lấy Thẩm Liên Y bị đánh sưng cả mặt, không dám nói tiếp nữa.
Mà Hồ lão sư còn đang bị đè xuống đất, bà ta hoàn toàn cảm giác được sát ý của Đường Kiều.
Đường Kiều đứng lên, lãnh đạm nói: "Các người phải cho mẹ tôi một lời giải thích."
Người này là vậy? Vì sao cô lại cảm thấy quen mắt như vậy a?
Người đàn ông nhìn thấy chuỗi Phật châu trên cổ tay Đường Kiều, tầm mắt dừng một chút, rất nhanh liền ngẩng đầu cười: "Hoắc Tử Kỳ, hiệu trưởng Tể Ninh. Nếu trường học có điều gì làm ngài không thoải mái, ngài cứ việc nói là được."
"Không có chuyện gì, chúng tôi không học nữa." Thẩm Liên Y đột nhiên mở miệng, bà giữ chặt tay con gái, nói: "Y Y, chúng ta đi thôi."
Đường Kiều không động: "Không được, nếu chúng ta cứ thế mà đi, người khác sẽ nghĩ rằng bọn họ có thể tùy tiện bắt nạt mẹ. Nếu sau này mẹ đổi trường học khác, người khác vẫn có thể nói mẹ không đứng đắn sao?"
Đường Kiều dừng một chút, bình tĩnh nói: "Hiệu trưởng Hoắc, chúng tôi nộp học phí là để đến học tập, giáo viên của ngài lại dung túng cho người khác quấy rối mẹ tôi, đây là cái sai thứ nhất. Rõ ràng là các người không đúng, nhưng vị Hồ lão sư này lại xuất khẩu ác ngôn, chẳng lẽ mẹ tôi ly hôn thì các người có thể tùy ý nhục nhã bà ấy sao? Người bôi nhọ danh dự của mẹ tôi, tôi quả quyết không thể khoan nhượng, đây là cái sai thứ hai. Trường học bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa xấu xa như vậy, tôi thật muốn hỏi hiệu trưởng là ngài, ngài sẽ xử lý ra sao?"
Ánh mắt Đường Kiều sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Tử Kỳ.
Hoắc Tử Kỳ bình tĩnh nghe cô nói xong, mỉm cười: "Vậy tiểu thư có yêu cầu gì? Quả thật là chúng tôi không đúng, nhưng ngài xem, người cũng đánh rồi. Ngài còn chưa hết giận sao?"
Đường Kiều kiêu ngạo nói: "Chưa hết. Đây không phải vấn đề hết giận hay không hết giận. Tôi đánh bọn họ, tôi có thể đăng báo xin lỗi. Bọn họ vũ nhục mẹ tôi, bọn họ cũng phải tự mình đăng báo xin lỗi. Tôi không quan tâm."
Mọi người: "..."
Đường Kiều cười tủm tỉm: "Chuyện nào ra chuyện đấy. Tôi đánh bọn họ là lỗi của tôi, nhưng bọn họ có lỗi với mẹ tôi lại là một chuyện khác."
Hoắc Tử Kỳ cười cười, hơi hơi cúi đầu, ánh mắt lóe lóe, lập tức ngẩng đầu nói: "Không biết.. Tiểu thư xưng hô thế nào?"
Đường Kiều cũng không sợ hãi: "Đường Kiều."
Hoắc Tử Kỳ đột nhiên bật cười, nụ cười này lại có chút khác thường, hắn nói: "Đường Kiều a, thì ra là Đường tiểu thư. Như vậy, Đường tiểu thư biết tôi là ai sao?"
Hắn lười biếng ngồi trên bàn, dáng vẻ không còn nghiêm túc nữa.
Giáo sư Dương có chút lo lắng, lập tức nói: "Hiệu trưởng, Đường tiểu thư.."
Không đợi ông nói xong, Hoắc Tử Kỳ đã nâng tay ngăn lại, mỉm cười nhìn Đường Kiều, nhẹ giọng nói: "Hoắc Tử Kỳ, cô không thấy tên này có chút quen tai sao?"
Đường Kiều nhìn ý cười bên khóe miệng hắn, cuối cùng cũng nghĩ ra, cô đã biết vì sao người này lại quen mắt rồi.
Ngày Thất gia bị tập kích, hắn là một trong những người đến thăm!
Hoắc Tử Kỳ, Hoắc Lục gia của Hồng môn!
Chắc là nhận ra bộ dáng giật mình của Đường Kiều, hắn cười nói: "Nhớ ra rồi?"
Đường Kiều cảm khái: "Không nghĩ tới Lục gia lại là Hiệu trưởng của Tể Ninh."
Chuyện này đúng là làm người ta bất ngờ.
Hoắc Tử Kỳ mỉm cười: "Hồ lão sư, đăng báo xin lỗi, bằng không thì rời khỏi Tể Ninh. Còn những người khác, Dương lão sư, cậu xử lý đi. Tuy rằng Tể Ninh của chúng ta chỉ là một lớp học ban đêm, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể giương oai trên đất cảu Hoắc Tử Kỳ tôi. Chỗ này của tôi là nơi dạy học, không phải nơi tầm hoa vãn liễu."
Dặn dõ xong, hắn nhìn về phía Đường Kiều, mỉm cười hỏi: "Đường tiểu thư thấy như vậy đã được chưa? Hoặc là nói, Thẩm nữ sĩ cảm thấy được chưa?"
Thẩm Liên Y còn chưa phản ứng lại đã bị người tỏ tình, chưa phản ứng lại đã thấy con gái bà bắt đầu đánh người. Những chuyện tiếp theo đều làm bà không kịp phản ứng, nhưng bà cũng biết người ta xử lý như vậy là tốt rồi.
Bà gật đầu: "Được rồi."
Đường Kiều vội vàng đỡ lấy Thẩm Liên Y, nói nhỏ: "Mẹ, nẹ có đau lắm không?"
Thẩm Liên Y xoa xoa đầu cô: "Con nhóc này."
Hoắc Tử Kỳ mỉm cười nhìn bọn họ, nói: "Lần này đã làm mọi người bị kinh sợ rồi, tuy hơi muộn nhưng tôi muốn mời trà chiều. Sau này mọi người an tâm đọc sách, mặc kệ khi nào, Tể Ninh chúng tôi đều sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người, càng sẽ không để mọi người bị quấy rầy. Nơi này là nơi để mọi người có thể yên tâm học tập." Hắn ra hiệu, người đàn ông phía sau lập tức ra ngoài.
Không thể không công nhận, lời nói của Hoắc Tử Kỳ rất hợp lòng người, làm cho mọi người bỗng chốc đều vỗ tay hoan hô.
Đường Kiều thầm nghĩ, lão hồ ly!
Hoắc Tử Kỳ hơi cúi người, nói với hai mẹ con Đường Kiều: "Tối nay nhất định phải để tôi mời hai người ăn cơm, bù lại lỗi lầm đã làm hai người bị sợ hãi."
Lời này.. Thật sự là trợn mắt nói dối.
Lúc nào thì người ra tay đánh người có thể bị dọa sợ vậy?
Mọi người đều nhìn ra, hiệu trưởng Hoắc rõ ràng là đang thiên vị Đường Kiều. Tuy không biết vì sao nhưng không ai dám có ý kiến.
Vị hiệu trưởng Hoắc này là người tình trong mộng của không ít cô gái, nho nhã có học thức lại nhiều tiền, đàn ông như vậy rất hiếm. Mặc dù không thường xuyên xuất hiện ở trường học, nhưng vẫn có rất nhiều người vì hắn mà đến Tế Ninh đọc sách.
Lúc này thấy hắn đối tốt với mẹ con Đường Kiều, bọn họ ghen tị nghiến răng.
Nhưng Đường Kiều lại khéo léo từ chối: "Tôi nghĩ không cần thiết, cảm ơn Lục gia, mời Hồ lão sư mau chóng xin lỗi, đương nhiên, nếu Hồ lão sư cần, tôi cũng có thể đăng báo xin lỗi."
Đường Kiêu phân chia giới hạn rất rõ ràng.
Hoắc Lục gia mỉm cười liếc mắt nhìn Hồ lão sư một cái, bà ta giật nảy mình.
Hoắc Tử Kỳ nói: "Không cần thiết."
Ngữ khí của hắn rất nhẹ: "Tuy rằng Hồng môn đã không còn, nhưng trên tay Đường tiểu thư có tín vật của Hồng môn. Nếu có ai đối chọi với Đường tiểu thư, chính là đối chọi với mấy anh em chúng tôi. Tôi nghĩ, Hồ lão sư chắc là không có suy nghĩ này đi?"
Hồ lão sư vừa nghe thế, vội vàng lắc đầu. Từng tuổi này làm sao bà ta có thể không biết Hồng môn là cái gì. Giống như lời Hoắc Tử Kỳ nói, tuy rằng Hồng môn đã mất, nhưng người vẫn còn, mỗi một người đều là nhân vật lớn ở bến Thượng Hải, bà ta làm sao có lá gan đó chứ.
Sở dĩ vừa rồi bà ta gan lớn, đơn giản là vì biết con gái bà ta có quan hệ với Kỳ Bát gia. Kỳ Bát gia là loại người nào, nhân vật hiển hách nổi danh ở bến Thượng Hải nha.
Nhưng bà ta lại biết, nếu hiệu trưởng Hoắc thật sự can thiệp, chuyện giữa con gái bà ta và Kỳ Bát gia, chắc chắn không thể diễn nữa.
Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Vậy chúng tôi về trước. Mẹ tôi không thoải mái, hôm nay chỉ sợ không thể tiếp tục học được nữa."
Hoắc Tử Kỳ: "Tôi tiễn hai người."
Đường Kiều nhướng mày: "Không cần, chúng tôi có xe riêng."
"Tiễn cô, thuận tiện đến thăm lão Thất thì có thể chứ.. Em dâu!"
Đường Kiều nghiêm túc nói: "Lục gia không nên nói mấy lời như vậy, chửi bới tôi thì không sao, nhưng con người Thất gia, thanh phong tế nguyệt, cao không thể với, ngài không thể nói xấu ngài ấy."
Khóe miệng Hoắc Tử Kỳ run rẩy một chút, lập tức mỉm cười: "Có lẽ lão Thất rất tình nguyện nghe ta nói như vậy thì sao?"
Đường Kiều cười nói: "Vậy ngài bảo Thất gia đến nhà tôi cầu hôn đi! Như vậy thì ngài có thể tùy ý gọi tôi là em dâu."
Hoắc Tử Kỳ: "..."
J4F:
Hoắc Lục gia: Hồng trang mười dặm, ok em dâu!