Tiêu Cảnh Duệ đem nàng ôm lên trên giường, thân thể run rẩy của Vãn Phong hướng mep giường bò đi nàng suy nghĩ muồn trốn, lại bị nam nhân túm chặt lấy chân.
“Không cần… A…” Vãn Phong bị nam nhân từ phía sau hung hăng cắm vào, màu đỏ tươi cự vật tựa hồ bổ ra thân thể nàng làm hai mảnh, làm cho gân cốt của nàng đến da thịt đều đang không ngừng run rẩy nàng ngưỡng cổ thật dài kêu lên một tiếng, sau đó đã bị nam nhân thọc vào rút ra quá nhanh tốc độ cắm nhanh đến nổi đầu của nàng đều nâng không nâng lên nổi.
“Chậm… chút… A… Đại Sơn… ưm ưm… Cầu anh… Chậm lại một chút…” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như thủy triều, một đợt lại một đợt cọ rửa gột rửa linh hồn cùng với ý thức của nàng, Vãn Phong bị cắm đến cả người rùng mình, nàng một bên khóc một bên mà rêи ɾỉ, nước mắt cùng với nước miếng đều đã chảy đầy mặt, kɧoáı ©ảʍ làm cho nàng như nổi cơn điên mà thét chói tai, tiểu huyệt càng bị thao không khống chế được mà phun nước.
Tiêu Cảnh Duệ nắm lấy hai cánh tay nàng, đem toàn bộ nửa người trên của nàng kéo túm lên, phần hông hung ác mà đâm lộng ở trong hoa huyệt của nàng, rất nhiều lần đều là nguyên cây rút ra, sau đó nguyên cây lại đâm vào, đầu lưỡi đi liếʍ láp cánh bướm ở phía sau lưng nàng, sau đó lại dọc theo bả vai lưng tinh tế liếʍ láp.
Vãn Phong bị anh liếʍ tựa như bị điện giật vào người phát run, nhịn không được muốn tiến về phía trước né tránh cái đầu lưỡi kia, cánh tay lại bị bàn tay như gông cùm xiềng xích của nam nhân nắm chặt ở phía sau người, nàng bất lực mà ưỡn ngực lên, bị nam nhân cắm đến ngăn không được mà run rẩy nức nở, “Ô ô ô… Đại Sơn… A… Cầu… anh… Chậm… Một chút… Ha a…”
Tiêu Cảnh Duệ mỗi một lần thọc vào rút ra đều đánh vào mông thịt của nàng, lạch bạch lạch bạch tiếng vang liền vang vọng ở bên tai, da^ʍ mĩ lại xấu hổ, Vãn Phong nghe được âm thanh, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng hoảng hốt nhớ tới nàng bị người ngốc đè lấy ở trong sơn động mãnh liệt thao đến cao trào.
Bí ẩn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng với kɧoáı ©ảʍ làm cho nàng chịu không nổi mà thất thanh hét lên, bụng nhỏ của nàng run rẩy, một đợt lại một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra.
Nam nhân bóp lấy eo nhỏ của nàng lại trọng lại hung hăng cắm mấy chục cái nữa, lúc này mới đột nhiên rút ra, bắn ở trên lưng nàng.
Vãn Phong ghé vào trên khăn trải giường há mồm thở dốc, thân thể còn ở dư vị cao trào trừu run không ngừng.
Tiêu Cảnh Duệ đem người lật qua, đem Vãn Phong ôm vào trong ngực, hôn hôn gương mặt của nàng đã mướt hết mồ hôi, sau đó hôn lên môi nàng, Vãn Phong cố gắng kháng cự không cho anh hôn, lại không thắng nổi bàn tay như gông cùm xiềng xích của anh.
Anh cạy ra môi răng nàng, ngậm lấy môi lưỡi mυ'ŧ cắn, đầu lưỡi tinh tế thổi qua mỗi một góc trong khoang miệng nàng, lòng bàn tay đè cái ót nàng lại không cho nàng giãy dụa, hơi hơi sử dụng lực, đầu lưỡi thẳng tắp thăm tiến vào trong cổ họng nàng.
Vãn Phong nức nở run rẩy, “Ưm ưm hô…”
Tiêu Cảnh Duệ buông nàng ra, khoang miệng nóng bỏng dừng ở nàng cổ, ngực, sau đó lại ngậm lấy đầṳ ѵú dựng thẳng, biến đổi đa dạng mà liếʍ láp, thẳng đem đầṳ ѵú liếʍ đến thấm ướt lại phiếm hồng, lúc này mới dùng hàm răng cắn, nhẹ nhàng xé rách.
Vãn Phong bị cắn đến thét chói tai, “A a a cắn hỏng a…”
Nam nhân cười nhẹ, há mồm ngậm lấy toàn bộ bánh bao nhỏ ngon ngọt của nàng, mạnh mẽ mυ'ŧ cắn, Vãn Phong bất lực mà ngưỡng đầu, trong miệng nức nở, “Ha a… Đại Sơn… Không cần… ưm a…”
Tiêu Cảnh Duệ tách ra hai chân nàng, mặt đối mặt tiến vào trong hoa huyệt, đem nàng ôm vào trong lòng ngực, chính mình nằm ở trên giường, sau đó bóp chiếc eo nhỏ của nàng lại hung ác mà đâm lộng.
Vãn Phong ngồi ở trên người anh bị đỉnh đến cơ hồ muốn bay lên, lại bị nam nhân bóp eo túm trở về, nàng bị cắm đến cả người rùng mình, khóc kêu đến giọng nói đều khàn, “A a a a… Chậm… A a a a a… Điểm… A… Ha a… Đại… Sơn… A…”
Nam nhân một bên hung hăng đâm tiến nàng trong cơ thể, một bên giọng khàn khàn thanh âm nói, “Gọi anh Cảnh Duệ, anh là Tiêu Cảnh Duệ.”
Vãn Phong bị kɧoáı ©ảʍ bức cho nước mắt giàn giụa, nàng nổi cơn điên mà rung đùi đắc ý hô lên thanh âm đều mang theo tia khóc nức nở, “Không cần…… Ô ô ô… Không cần…… Cầu anh… Đại Sơn… Cầu anh…”
“Anh nói!” Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên đứng dậy đem nàng đè ở dưới thân, bóp lấy bả vai nàng cắm đến lại hung hăng lại ngang tàn, “Anh là Tiêu Cảnh Duệ!”
Vãn Phong bị cắm đến bụng nhỏ phình ra run rẩy, huyệt khẩu phun nước ra bên ngoài, ý thức của nàng đều là một mảnh trống rỗng, cặp mắt màu thủy lam kia đã thất thần, hai mắt mất đi tiêu cự mà nhìn trên không, khóe mắt còn hoạt nước mắt, chỉ có đỏ bừng môi giương, nhược nhược mà khóc kêu, “Đại Sơn… Cầu… anh… Không cần……”
Tiêu Cảnh Duệ thấy dáng vẻ này, nhịn không được đau lòng.
Anh cúi đầu liếʍ láp nước mắt của Vãn Phong, dừng ở trong không khí thanh âm khàn khàn như cầu xin nàng.
“Vãn Phong, hãy quên người ngốc kia đi.”
“Chỉ thích anh, được không?”
------------------------------------
Hãy theo dõi mình qua Instagram nhé.
Instagram: b.yyang_