Chàng Ngốc

Chương 56: ( H ) Anh không phải Đại Sơn

Vãn Phong bị anh hôn đến có chút phát ngốc, sửng sốt một hồi lâu mới nửa ngồi dậy, nàng đã quên đi chính mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chỉ là nhìn chằm chằm mặt nam nhân hỏi.

“Vì cái gì… Lâu như vậy đều không liên hệ tôi, hôm nay mới đến tìm tôi?”

Tiêu Cảnh Duệ thấp giọng nói, “Anh sợ em gặp nguy hiểm.”

“Cái gì nguy hiểm?” Vãn Phong hỏi.

“Anh sợ anh trai của anh, sẽ làm cái gì đó với em.” Tiêu Cảnh Duệ duỗi tay sờ sờ mặt nàng, nhìn nàng gầy đến nổi cằm nhòn hoắt, l*иg ngực có điểm chua xót, “Cho nên không dám liên lạc với em.”

“Anh trai của anh?” Vãn Phong nghiêng đầu né tránh anh đυ.ng chạm, cười đến nổi nước mắt đều rớt lộp bộp, “Anh gạt người có phải hay không giống như đang lấy cớ?”

Ngón tay Tiêu Cảnh Duệ dừng lại ở giữa không trung.

Vãn Phong không tin anh.

“Anh trai anh vì cái gì phải làm cái chuyện xấu với tôi? Anh ta nếu đối tôi làm cái gì, vì cái gì anh còn cùng anh ta vừa nói vừa cười, anh không dám liên hệ với tôi, vì cái gì hiện tại lại liên hệ tôi?” Vãn Phong lau nước mắt, nhìn cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia hỏi, “ Người phụ nữ kia đâu? Cũng làly do mà anh không dám liên hệ tôi sao? Nàng là vị hôn thê của anh hay là vợ của anh, hay vẫn là… Anh đã ngủ cùng với nữ nhân kia?”

“Anh thừa nhận, anh trước kia rất trăng hoa, từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng là hiện tại anh… anh chỉ thích em, Vãn Phong, mấy ngày này anh vẫn luôn đều suy nghĩ tới em.” Tiêu Cảnh Duệ ôm lấy bả vai thon gầy của nàng.

Vãn Phong lại đẩy anh ra, muốn đi xuống giường.

“Em muốn đi đâu?” Tiêu Cảnh Duệ giữ chặt cánh tay nàng.

“Tôi phải về nhà.” Vãn Phong rũ mắt hít hít cái mũi.

Tiêu Cảnh Duệ chân mài nhíu lại, “Em vẫn là không tin anh?”

“Tôi dựa vào cái gì mà tin anh?!” Vãn Phong quay đầu trừng mắt với anh, hốc mắt hồng đến lợi hại, “Anh căn bản là không phải Đại Sơn, anh ấy sẽ không giống anh hoa ngôn… hoa ngôn xảo ngữ như vậy, chỉ biết lừa gạt người khác.”

“Vậy em nói cho anh biết, anh là ai?” Tiêu Cảnh Duệ sắc mặt càng trầm hơn.

“Tôi mặc kệ anh là ai, dù sao anh cũng không phải là Đại Sơn!” Vãn Phong nói xong xoay người liền chạy đi.

Mới vừa đi tới cửa, lại bị nam nhân nắm lấy xoay người nàng lại đè ở phía sau cửa, nàng giơ tay giãy giụa, nhưng đôi tay lại bị một bàn tay to lớn như gông cùm xiềng xích của anh đè lên trên đỉnh đầu.

Trong cặp mắt đào hoa kia của Tiêu Cảnh Duệ có chút tức giận, anh cúi đầu nhìn nàng, phải một lúc lâu sau mới khống chế được lửa giận, hướng Vãn Phong nói, "Anh đã giải thích qua, nhưng em không tin anh, en dù sao cũng phải cho anh cơ hội, cho anh chứng minh cho em xem?”

Vãn Phong đã nhìn ra, Đại Sơn là Đại Sơn, người nam nhân này không phải Đại Sơn, trong xương cốt của người này toàn là bá đạo, không giống Đại Sơn khờ ngốc ngoan ngoãn lại ôn nhu như vậy.

Nàng hít hít cái mũi, “Anh thả tôi đi đi.”

Tiêu Cảnh Duệ bình ổn lửa giận, hỏi, “Vì cái gì?”

Vãn Phong mở to hai mắt đẫm lệ nhìn ạnh, “Vì anh không phải Đại… Ngô…”

Tiêu Cảnh Duệ không cho nàng nói cho hết lời liền cúi đầu hôn lấy môi nàng, bàn tay to kéo ra khăn tắm đang bọc lấy thân thể của nàng, lòng bàn tay xoa bóp tiểu màn thầu của nàng.

“A…” Vãn Phong bị anh thình lình xảy ra hôn nồng nhiệt, càng là bị kỹ xảo quen thuộc của anh làm cho cả người nhũn ra, nàng giãy giụa, đôi tay bị một bàn tay anh giam giữ như gông cùm xiềng xích ép ở trên đỉnh đầu, thân thể càng mềm đến không có sức lực, chỉ có thể khóc lóc kêu, “… Anh đi… ra… A…”

Tiêu Cảnh Duệ ngậm lấy vành tai mẫn cảm của nàng, tiếng nói khàn khàn, “Anh sẽ làm cho em quên cái người ngốc kia, từ nay về sau, chỉ nhớ rõ anh.”

Anh đem Vãn Phong bế lên ngón tay thon dài cắm vào hoa huyệt của nàng một bên hôn môi nàng, một bên dùng ngón tay moi lộng khối huyệt thịt mẫn cảm kia.

Vãn Phong bị kỹ xảo ca siêu của anh làm cho không được vài cái liền run giọng kêu cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra bắn đầy tay anh, sau đó Tiêu Cảnh Duệ đem dâʍ ŧᏂủy̠ bôi lên trên dươиɠ ѵậŧ, đỡ chim chóc nóng hổi của mình đối diênp với tiểu huyệt đang co rút kia đam vào một cái, nguyên cây hoàn toàn đi vào.

Vãn Phong bị cắm đến ôm cổ anh khóc la một tiếng, “Ưm a…"

Tiêu Cảnh Duệ thao lộng nàng, một bên dùng sức đè nặng mông thịt của nàng hướng vào phần hông chính mình đâm, thanh âm của anh khàn khàn, lộ ra vài phần gợi cảm, “Người ngốc kia sẽ làm em thoải mái như vậy sao?”

“Không… A… anh… Ha a… ưm ô…” Vãn Phong muốn nói chuyện, lại bị thao đến nói không thành lời, nàng bị nam nhân ấn mạnh eo nhanh chóng thọc vào rút ra mấy chục cái, eo bụng run rẩy đến lợi hại, nàng khóc lóc kêu kên, bụng nhỏ từng đợt run lên run lên, dâʍ ŧᏂủy̠ lại bắt đầu phun ra bên ngoài.

Tiêu Cảnh Duệ nhanh chóng rút côn ŧᏂịŧ ra, ngón tay đâm vào huyệt thịt nàng, mặt trong ngón tay cái tốc độ cực nhanh mà khảy nàng hưng phấn sung huyết âm đế.

Vãn Phong bị làm cho cả người tựa như điện giật mà càng run lên, nàng nức nở lắc đầu, “Ô ô không cần… A… Ha a… Ưm a…”

Thân thể nàng căng thẳng, ngón tay nam nhân đâm vào tốc độ càng nhanh, không bao lâu sau Vãn Phong liền lớn tiếng kêu lên, hạ thể bị nam nhân làm cho giống như đi tiểu, tí tách tí tách mà phun nước ra bên ngoài.

Bụng nhỏ của nàng còn đang run rẩy, nam nhân đem bàn tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ bôi lên trên đầṳ ѵú nàng.

Tiêu Cảnh Duệ đem nàng ôm đến trên giường, đem hai chân nàng hoàn toàn mở ra, côn ŧᏂịŧ chọc ngay miệng chơi đùa vài cái, sau đó mới đem côn ŧᏂịŧ đâm sâu vào, lại cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú nàng liếʍ láp hút cắn, hạ thân lại đâm vào rất tàn nhẫn.

Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu làm cho Vãn Phong mấy dục hỏng mất, nàng khóc lóc đi đẩy nam nhân ra, lại bị nam nhân ép tới càng mạnh.

“Ô ô ô… Cầu xin anh… Đại Sơn…ưm a....anh… Ha a… Ô ô ô… Không cần…… Cầu…anh… A…” Nàng bị thao đến điên cuồng, cả người đều đang run rẩy, tiểu huyệt bị thao đến dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra, òm ọp òm ọp thanh âm vang vọng rất rõ ở trong phòng.

Nàng nhìn thấy trong gương, nam nhân cao lớn đang đè nặng một nữ nhân nhỏ xinh ở trên giường mãnh liệt mà thọc vào rút ra.

Kɧoáı ©ảʍ cùng với hình ảnh trong gương làm cho nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại hỗn loạn, nàng lại khóc lại kêu, bị nam nhân thao không tới vài cái, lại trừu run cao trào.