Thời điểm Lưu Tráng Tráng lại đây gõ cửa, Vãn Phong đang bị Đại Sơn ấn ở trên giường đâm chọc mãnh liệt.
Nàng hoảng loạn mà duỗi tay đẩy Đại Sơn ra “Ôi… Đại Sơn… Bên ngoài có người…”
Đại Sơn không quan tâm mà tiếp tục bóp lấy eo nàng tiếp tục cắm, bị Vãn Phong nhéo một chút, lúc này mới nghe rõ nàng nói cái gì.
Bên ngoài có người?
Muốn vào đây?
Không được, không thể có người khác.
Bằng không chị gái không cho anh làm nữa.
Anh ôm Vãn Phong, đem nàng ôm vào trong l*иg ngực cắm, một đường đi tới cửa, Vãn Phong bị anh cắm đến nước mắt giàn giụa, một đường đi tới đây dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đầy đất.
Khi nàng run run rẩy rẩy mà run rẩy cao trào còn nhịn không được há mồm cắn vai Đại Sơn.
Đại Sơn dường như không có cảm giác đau đớn, lại bóp eo nàng một bên cắm, một bên tò mò mà đi xem chiếc gương to lớn đang gắn ở đối diện kia.
Trong gương, thân hình nam nhân cao lớn ôm lấy nữ nhân nhỏ bé, màu đỏ tươi cự vật đang ra vào hoa huyệt nhỏ bé của nữ nhân phấn nộn ra ra vào vào, mang theo một mảnh dâʍ ŧᏂủy̠.
Lưu Tráng Tráng không nghe thấy Vãn Phong đáp lại, lại gõ gõ cửa, “Vãn Phong? Ngủ rồi sao?”
Vãn Phong che miệng lại, nàng muốn cho Đại Sơn dừng lại, nhưng anh hoàn toàn dừng không thể dừng lại được nàng chỉ có thể cưỡng chế điều chỉnh thanh âm run rẩy nói, “… Tôi… đang… Tắm rửa.”
Lưu Tráng Tráng nghe thanh âm nàng có điểm kỳ quái, nhịn không được hỏi, “Cậu làm sao vậy? Thanh âm sao lại thế này?”
Vãn Phong bị Đại Sơn hợp với cắm mấy chục cái, đem nàng cắm đến bụng nhỏ run rẩy đến lợi hại, một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ trực tiếp phun ở trên gương to, nước mắt nàng mãnh liệt rơi xuống, há miệng cắn bả vai Đại Sơn lúc này mới đem tiếng thét chói tai sắp vọt tới cổ họng đè éo không phát ra âm thanh.
Nhưng kɧoáı ©ảʍ lại sướиɠ như vậy, làm nàng dục tiên dục tử.
Sau khi Vãn Phong cao trào xong, thân thể hoàn toàn mềm nhũn thành một bãi nước, giọng nói của nàng đều khàn khàn, hướng cửa nói, “ Tôi… Muốn… Ngủ.”
Lưu Tráng Tráng có chút xấu hổ, “ Được.”
Cậu ta có chút mất mát mà rời đi.
Còn nghĩ ở tại đây một đêm có thể cùng Vãn Phong đột phá một chút gì đó thân mật, bây giờ nắm tay còn không được nói chi là thân mật.
Đáng tiếc cái gì cũng đều không có.
Cậu ta căn bản sẽ không biết, một bên trong cánh cửa Vãn Phong đang bị ngốc tử bóp eo thao làm.
Vãn Phong bị nam nhân thao đến nhịn không được khóc thành tiếng, “Ưm a… Đại Sơn…” Nàng ôm cổ anh lại chịu không nổi đi gặm cắn bờ vai của anh.
Kɧoáı ©ảʍ làm nàng mất khống chế không được mà phát cuồng khi lại một lần nữa cao trào, nàng thét chói tai đi cắn bả vai Đại Sơn.
Miệng nhỏ nức nở không ngừng, “Ưm a a… Đại Sơn…”
Đại Sơn lại nhanh chóng mà rút dươиɠ ѵậŧ ra tới, run run rẩy rẩy mà bắn ở trên gương.
Vãn Phong giọng nói khàn khàn mà hướng anh nói, “Ôm tôi đi tắm rửa.”
Đại Sơn thoa sữa tắm cho nàng, ôm nàng cùng nhau tắm rửa, xoa xoa, nhịn không được cúi đầu tới hôn môi nàng.
Vãn Phong bị anh thân thật sự thoải mái, nhịn không được ôm cổ anh, chân nhón lên đáp lại nụ hôn của anh.
Đại Sơn lại cứng lên.
Trên người hoạt động không tiện anh ôm không được Vãn Phong, đành phải đem người lật qua tới, đè ở trên tường, từ sau cắm đi vào.
Vãn Phong đỡ vách tường, bị cắm đến một cái chân mềm nhũn suýt nữa quỳ trên mặt đất.
Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu đã cọ rửa linh hồn của nàng, dòng nước ấm áp như vậy không chịu mà rêи ɾỉ, “A a… A… ưm… Ha a… ưm… Đại Sơn… A… ưm ôi…”
Thân thể của nàng giống không phải chính mình, thoải mái đến làm nàng muốn thét lên một tiếng chói tai.
Nhưng nàng lại lo lắng bị người cách vách nghe thấy, càng sợ bị Lưu Tráng Tráng nghe thấy, che miệng lại, tiếng rêи ɾỉ vẫn là từ khe hở ngón tay rên ra tới.
Đại Sơn ở phía sau cắm thật sự mau, một bên thọc vào rút ra, một bên ách thanh âm nói, “Chi ơi… Bên trong nóng quá… Thật thoải mái…”
Vãn Phong nghe được lời này, hoa huyệt chảy nước đến càng nhiều.