Đại Sơn ngồi ở trên bồn cầu, nắm lấy cái mông Vãn Phong hướng lên trên, eo bụng rắn chắc dùng sức hướng về phía trước đâm mạnh vào.
Vãn Phong bị đâm đến cả người phát run, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu cọ rửa linh hồn của nàng, nàng mất khống chế mà thét chói tai ra tiếng, “Ưm… Đại Sơn… Không cần… Sâu quá a… A a a… Đỉnh đến cái gì… ưm ưm… Đại Sơn… Cầu anh… Chậm lại một chút… A a a a…”
Tiến đến cao trào, cả người nàng nằm ở trong lòng ngực Đại Sơn mà co rút run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ phun một cổ lại một cổ, bụng nhỏ co rút mà run rẩy, cả người mềm mại vô lực dựa vào trong lòng ngực nam nhân giống một một con cá bị văng đến trên bờ, giương to miệng thở hổn hển.
Đại Sơn cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú, mồm to đi cắи ʍút̼ nhũ thịt nàng, một cái tay khác đỡ eo nàng, hạ bụng dùng sức lại đâm vào thọc vào rút ra, muốn đem dươиɠ ѵậŧ chính mình khắc vào trong cơ thể Vãn Phong không cần lấy ra nữa.
“Chị ơi…” Anh thấp giọng gọi Vãn Phong, phun ra một hơi thở nóng bỏng, "Bên trong chị nóng quá… Thật là thoải mái…”
Vãn Phong bị anh trắng trợn nói ra lời nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hoa huyệt lại tràn lan dâʍ ŧᏂủy̠, nàng ôm cổ Đại Sơn, cả người bị thao gặp thời thỉnh thoảng bay lên không, nàng ngưỡng cao cổ lên, ngực không tự chủ được mà đưa lên gần tới môi nam nhân, đầṳ ѵú một lần nữa bị nam nhân mở to mồm mυ'ŧ cắn, từng đợt kɧoáı ©ảʍ giống điện giật lan ra khắp trên người, làm đến cả người nàng rùng mình, trong miệng nức nở không ngừng, “Đại Sơn… Ưm… Ha a… ưm ưm…”
Khi cao trào tiến đến nàng nổi cơn điên mà loạng choạng nước mắt sinh lý cứ thế mà rớt xuống bóp lấy bả vai Đại Sơn thét chói tai , “A a a a…”
Đại Sơn bị hoa huyệt của nàng bóp chặt, nhịn không được bóp lấy cái mông nàng cắm mười mấy cái nữa, sau đó kêu muốn nướ© ŧıểυ, nhanh chóng mà rút ra tới, run run rẩy rẩy mà bắn ở trên bụng Vãn Phong.
Bụng nhỏ Vãn Phong còn run rầy,cả người nàng không có sức lực, mồ hôi ra khăp người, nàng ôm Đại Sơn, đầu dựa vào l*иg ngực rắn chắc của anh, mở to miệng thở phì phò.
Đại Sơn còn muốn tới hôn môi nàng, Vãn Phong né tránh, khàn giọng nói nói, “… Tắm rửa.”
Nàng không sức lực, liền sai biểu Đại Sơn, “… Ôm tôi đi tắm rửa.”
Nam nhân theo lời ôm nàng đi tắm rửa, không có để nàng xuống dưới vẫn luôn ôm nàng đứng ở dưới vòi hoa sen, lại học bộ dáng của nàng khi nãy tắm rửa cho anh, bôi sữa tắm lên người nàng.
Vãn Phong rất muốn tự mình tắm nhưng là nàng tay chân mềm đến không có sức cử động chỉ có thể mặc cho nam nhân để mình trong lòng ngực, mặc cho Đại Sơn muốn tắm thế nào thì tùy.
Lúc này mới kêu anh, “Đi ra ngoài, lên trên giường.”
Đại Sơn ôm nàng, đem nàng đặt ở trên giường, sau đó anh cũng bò lên theo, nằm ở bên cạnh nàng.
Thân thể Vãn Phong còn không kiềm được ý thức trừu run, nàng mở to mắt ra, lẳng lặng mà nhìn mặt Đại Sơn, nam nhân cũng đang nhìn chằm chằm nàng.
Cặp mắt đào hoa kia tỏa sáng liễm diễm, đẹp cực kỳ.
“Đại Sơn.” Vãn Phong nhẹ nhàng kêu anh.
Đại Sơn lên tiếng, “Ân, em là Đại Sơn.”
Vãn Phong nhẹ giọng nói, “Chúng ta vừa mới ở toilet làm loại chuyện đó, không thể để cho những người khác biết, biết không?”
Đại Sơn gật gật đầu, biểu tình khờ ngốc, “Biết.”
“Về sau không thể ở trước mặt những người khác, tìm ta làm loại chuyện này.” Vãn Phong lại dặn dò một câu, “Ở nhà, cũng không được.”
Đại Sơn biểu tình có điểm ủy khuất, không đáp lời.
Vãn Phong do dự hồi lâu, mới duỗi tay sờ mặt anh, thanh âm thực nhẹ nhàng mà nói, “… khi nào không có những người khác, thời điểm chỉ có hai người chúng ta mới có thể làm.”
Đại Sơn ánh mắt đột nhiên sáng lên, anh nhìn xung quanh phòng, hỏi, “Chị, hiện tại có thể chứ?”
Vãn Phong có chút khó hiểu hỏi, “Chúng ta không phải vừa mới làm xong sao?”
Đại Sơn cúi đầu mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ chính mình lại nhô cao lên, cũng hoang mang, “Chính là, nó lại khó chịu…”
Vãn Phong nhìn theo tầm mắt anh nhìn đi xuống, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.
Như thế nào lại lại lại lại lại lại dựng đứng nữa rồi?!