Chàng Ngốc

Chương 22: Chị... khát (H)

Đại Sơn đem nàng lật qua sau đó đem nàng ôm vào trong lòng ngực, thời điểm đâm vào, Vãn Phong theo bản năng ôm chặt cổ Đại Sơn, nàng bị thao đến ý thức đều không thể nào tỉnh táo nổi, kɧoáı ©ảʍ làm cho nàng bắt đầu hùa theo động tác của anh.

Nam nhân ôm nàng nhanh chóng mà đâm vào rút ra, đầṳ ѵú Vãn Phong thường thường cọ xát ở ngực nam nhân, rất nhỏ tê ngứa cùng kɧoáı ©ảʍ làm nàng ngón chân của nàng đều cuộn tròn lại, nàng nức nở ôm cổ Đại Sơn, “Ô ô… Đại Sơn…”

Đại Sơn đi cắn miệng nàng, không dám cắn quá mạnh, chỉ là nhẹ nhàng cắn, Vãn Phong bị cắn đến hé miệng, đầu lưỡi vô ý thức đảo qua hắn môi, Đại Sơn phảng phất dường như phát hiện cái gì đó lập tức đi cắn khẽ đầu lưỡi của nàng, Vãn Phong sợ bị anh cắn bị thương, đầu lưỡi vẫn luôn rụt vào bên trong.

Đại Sơn cũng vươn đầu lưỡi đi vào khoang miệng của nàng tìm, Vãn Phong bị kỹ thuật hôn không hề có kết cấu này làm cho tiểu huyệt lại ra nước, nàng bị hôn đến kêu rên ra tiếng, đầu lưỡi không tự chủ được đưa ra tới, nam nhân ngậm đầu lưỡi nàng mà nhẹ nhàng liếʍ láp, lại nhẹ nhàng cắn một ngụm, cuối cùng buông tha cho đầu lưỡi, sau đó đi cắ môi nàng.

Lực đạo không nhẹ cũng không nặng, cắn xong lại cúi đầu đi cắn đầṳ ѵú nàng.

Vãn Phong bị anh cắn đến cả người phát run, kɧoáı ©ảʍ tê dại ấy làm cho nàng không tự chủ được mà ưỡn ngực, làm cho môi nam nhân có thể ngậm lấy đầṳ ѵú nàng dễ dàng hơn.

“Ô ô ô…” Vãn Phong ở lệnh người da đầu tê dại kɧoáı ©ảʍ rùng mình không ngừng, nàng cả người trừu run vài cái, bụng nhỏ banh thẳng, lại một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ tưới xuống dưới, nàng cả người run rẩy vài cái, gắt gao ôm Đại Sơn cổ nức nở, “Ô ô ô… Đại Sơn…”

“Chị chị… Muốn nướ© ŧıểυ…” Đại Sơn ôm mông nàng động nhanh mà cắm vài cái nữa, sợ nàng tức giận, lại rút gậy gọc của mình ra, run run rẩy rẩy mà bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy người nàng.

Vãn Phong bị anh buông ra nháy mắt liền mềm mại nằm ở trên giường, thân thể của nàng còn không ngăn được mà trừu run lên, bụng nhỏ nhất lại run lại run,hoa huyệt bị thao sưng lên, còn ở ra bên ngoài thường thường chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Trong không khí tràn ngập lại dày đặc hơi thở tanh ngọt.

Vãn Phong mồm to thở phì phò, ngón tay nàng run rẩy, nhẹ nhàng lau nước mắt sinh lý ở khóe mắt, lúc này mới đi xem Đại Sơn, nam nhân mới vừa bắn tinh xong, chính mình đi tìm khăn giấy vụng về mà lau dươиɠ ѵậŧ của chính mình.

Lau xong người mình còn lại đây ôm Vãn Phong, đáng thương vô cùng mà kêu, "Chị ơi... Khát…”

Vãn Phong mệt đến không nghĩ muốn nói chuyện, nàng vội vàng khoác lên cái áo khoác, đi xuống dưới rót chén nước, chờ anh uống xong, lại vội vàng thay đổi khăn trải giường.

Đại Sơn đã mệt nhọc, đứng ở bên kia bắt đầu ngủ gật.

Vãn Phong đem anh ấn ở trên giường, cho anh đắp chăn lên, nam nhân đã nhắm hai mắt ngủ rồi.

Vãn Phong nhìn thời gian, đã hai giờ sáng, nàng mỏi mệt cực kỳ, đi nhà vệ sinh lau sơ qua một chút, xác định hoa huyệt không có chảy máu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi trở về, nàng cũng không dám lại đi lên giường Đại Sơn, mà là đi lên giường Trình Vũ bên cạnh.

Nàng cho rằng chính mình sẽ ngủ không được, không nghĩ tới, mới vừa nằm trên giường không được vài phút liền ngủ luôn rồi, đại khái là quá mệt mỏi.

Còn mơ một giấc mơ.

Trong mơ nàng bị Đại Sơn lăn qua lộn lại mà cắm, kɧoáı ©ảʍ làm nàng mất khống chế mà thét chói tai ra tiếng.

Đến khi Trình Vũ đánh thức nàng, Vãn Phong còn có một chút phát ngốc.

Trình Vũ nhập nhèm mắt buồn ngủ hỏi nàng, “Chị, chị kêu cái gì a? Chị gặp ác mộng sao?”

Toàn bộ thân thể Vãn Phong đều nóng hầm hập, nàng nhớ tới chuyện hoang đường lại da^ʍ mĩ trong mơ kia, cả khuôn mặt đều đỏ lên, “Ừm, gặp ác mộng.”

Nàng nhanh chóng rời giường, rạng sáng đã ôm cái chăn tối qua liền đi ra ngoài.

Mấy người Lục thẩm cũng sớm đến giặt quần áo ở đó, thấy nàng ôm khăn trải giường lại đây liền hỏi nàng, “Ngươi ngốc kia lại đái dầm?”

Vãn Phong không dám nhìn đôi mắt mọi người, lung tung gật gật đầu.

Nàng đem khăn trải giường đặt ở trong nước lắc lắc, lại đổ ra rất nhiều bột giặt, giặt xong sau mới nhẹ nhàng đưa mũi lại ngửi ngửi.

Cái mùi tanh kia, rốt cuộc không còn nữa.