Bên ngoài thời tiết se se lạnh, Tư Quan Mạnh tự mình chịu phạt trước cửa phòng sư phụ. Ban nãy không kìm chế được sức mạnh liền gϊếŧ mọi thứ xung quanh, cũng may là sư phụ vẫn ổn không tổn hại gì bằng không hắn hối hận chết mất . Lúc đó hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại bộc phát ra thứ năng lượng lớn như vậy , hắn chỉ cảm thấy mấy tên môn sinh khiến hắn cảm thấy không thích, đặc biệt lúc bọn chúng nhìn sư phụ. Hắn không muốn cho ai nhìn sư phụ của hắn như vậy cả, sư phụ là của riêng hắn, chỉ có thể đối tốt với một mình hắn, chỉ có hắn mới có thể uống sữa của sư phụ. Ngoài ra ai cũng không thể.
Nhưng sư phụ lại từng dặn hắn không được gϊếŧ người, lần này là hắn phạm quy nên hắn phải chịu phạt cũng đúng.
Đạo Lan thân mình đã đỡ hơn liền ra ngoài tìm hắn. Nhưng cửa vừa mở ra y ngạc nhiên hắn cư nhiên lại quỳ tại sân trước cửa phòng y. Cũng may đây là cung chính của giáo chủ nên không ai tự tiện xông vào, nếu không ai nhìn thấy tình cảnh này còn nói y sát phạt đồ đệ.
Đến gần hắn ngồi xuống nâng hắn đứng lên, hắn nhất định không đứng, hắn nói, hắn đã làm sai nhất định phải chịu phạt. Cơ thể đẹp đẽ chỉ đơn giản bị một lớp trang phục mỏng manh bao phủ, y dùng mỹ nhân kế.
" Ngươi xem, y phục sư phụ mỏng manh như vậy, nếu còn ở đây giằng co với ngươi, ta sẽ bị bệnh mất. Nên ngoan. Đấy không phải lỗi của ngươi. Ngươi chỉ muốn bảo vệ sư phụ thôi. Ngoan, đứng lên"
Hắn bị sư phụ nói đến mềm tâm. Nhìn y phục sẻ tà mỏng manh để lộ đôi chân dài cùng nhũ niêm dựng đứng , hắn nhịn không được nuốt nước bọt một cái sau đó mạnh mẽ đứng lên cởϊ áσ khoác của bản thân khoác vào cho y rồi bế y vào trong.
Đặt y lên giường, hắn nhìn y, sau đó ánh mắt dao động nói :" Đám người đó rất xấu. Mạnh nhi không thích bọn chúng, bọn chúng... oa oa... "
" Ngoan , ngoan. Không khóc , bọn chúng đều chết rồi, Mạnh Nhi đừng nghĩ nữa. Nào, Mạnh Nhi đói chưa ? "
Hắn không nói gì chỉ gật gật, sau đó Đạo Lan mỉm cười, kéo hắn nằm xuống , tháo đai lưng chính mình, để lộ ra một bên ngực mềm mại, hắn cười nhìn y sau đó ngậm lấy đầu nhũ bú ʍúŧ. Đầu hắn được Đạo Lan ôm trong ngực, còn không thấy rõ mặt, y một tay ôm lấy đầu hắn , một tay kéo chiếc chăn đằng sau lưng đắp lên cơ thể cả hai. Còn hắn, một tay ôm lấy eo sư phụ, một tay lại lần mò đến bên còn lại dây dưa nghịch ngợm. Y biết nhưng cũng không nói gì, mặc kệ hắn làm loạn.
Ngày hôm sau
Hôm nay đột nhiên hắn dậy rất sớm, cũng không nghịch ngợm phá phách y mà lại lẳng lặng đi xuống nhà bếp, học mấy trù sư tự tay làm đồ ăn cho y.
Đợi y tỉnh giấc thì cũng đúng lúc hắn làm xong món kia liền bê vào phòng sư phụ. Thấy y đang chải tóc trước gương, hắn liền vui vẻ kéo y đến bàn ăn.
Nhìn tâm tình đồ đệ nhà mình vui như thế, y liền muốn biết món ăn này có gì đặc biệt. Đưa thìa canh lên miệng, y không cảm thấy có vị không đúng lắm. Sau đó lại nhìn vẻ mặt háo hức của đồ nhi. Đây không phải hắn làm đấy chứ ?
" là con làm ?"
" Đúng ạ "
Quả nhiên " Ukm... rất ngon"
" Ngon như vậy, đồ nhi liền ngày nào cũng làm cho sư phụ ăn nha ~~"
Sau đó y liền từ chối. Nếu ngày nào cũng làm cho y ăn, chắc sớm bị hỏng dịch vị mất.
Ăn được một lúc y liền nhận được tin cố hữu đến thăm, nên nhanh chóng sửa soạn ra ngoài đón tiếp. Còn hắn, Đạo Lan đã sắp xếp cho hắn ra sau hậu viện học bộ tâm pháp mới do y sáng tạo ra.
Nói về cố hữu này, hắn là bạn thời thưở thơ ấu của y, hiện tại là đang là giáo chủ Đàm Hương Tông, hai người đều là cùng một thầy dạy võ, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, vui chơi nô đùa cùng nhau. Thỉnh thoảng thăm nhau là chuyện thường tình. Nhưng trong mắt đồ đệ ngốc nghếch kia lại thành ý tứ khác.
Từ khi hắn tới đây, Tư Quan Mạnh dường như bị phớt lờ. Y chăm chú bồi vị cố hữu kia, mấy lần Tư Quan Mạnh nói muốn uống sữa, y liền không cho , còn nói bây giờ không thể. Cứ như vậy đã ba bốn ngày nay, y bị vứt tại hậu viện không được đi gặp sư phụ mình.
Ấm ức không chịu được, hắn bán dạ muốn đi gặp sư phụ thì bắt gặp, sư phụ còn đang khen tên kia cái gì giỏi, cái gì ngoan, những câu như vậy còn không phải nói với một mình hắn những lúc trên giường sao ? Sao có thể nói với một tên cố hữu như vậy được?
Tư Quan Mạnh không nói không rằng cứ như vậy bỏ ra sau núi. Hắn tự nghĩ nếu sư phụ không thấy mình liền sẽ đi tìm ? Nhưng hắn vẫn là ngốc nghếch, hắn bỏ đi đến ngày thứ ba vẫn không thấy sư phụ hắn đâu, liền bỏ về chỗ cũ. Lần này quay về, hắn hi vọng tên kia nên sớm biến mất, bằng không hắn sẽ mất sư phụ thật sự.
Hắn vừa về đến trước phòng sư phụ, liền thấy ánh nến đã tắt, chắc sư phụ ngủ rồi. Vốn định quay lưng bỏ đi nhưng lại nghe thấy tiếng lạch cạch trong phòng y, hắn nhịn không được bước vào. Hắn vừa bước vào, thì bóng đen nọ đã leo ra ngoài cửa sổ. Để đấy một bãi chiến trường mặc hắn thu dọn.
Hắn thắp nến lên, đến bên giường thì hốt hoảng, sư phụ hắn cư nhiên bị trói dạng chân tay thành hình chữ đại, y phục xộc xệch, đai lưng tung tóe, một bên ngực lấp lánh thủy quang, bên dưới cũng tương tự.
Không hiểu vì sao hắn có cảm giác không an toàn thay sư phụ về vị cố hữu kia. Cởi trói chân tay cho y, hắn nâng người y lên tựa vào vai mình. Khác hẳn với độ cưng chiều thường có, lần này y tức giận, không thương tiếc một chưởng đánh ngất hắn.
Một trưởng ấy cả hắn lẫn y đều không ngờ. Hắn thật không ngờ tới có ngày người dưỡng mình lại tự tay đánh trọng thương mình. Còn y cũng ngạc nhiên không kém, không nghĩ tới, tình sư đồ của y có thể đi đến bước này.
Sau lần đó, hắn điên cuồng lao vào luyện tập, không những tâm pháp mà còn có võ công, dần dần sự tiến bộ của hắn không kém. Hắn bắt đầu kìm chế sức ăn của mình lại, bắt đầu tự lập mọi thứ, cho đến một hôm .
Hôm nay hắn nghe mấy vị ca ca tiền bối nói, rượu có thể làm hết buồn. Hắn nghĩ vậy liền muốn có rượu, nhưng các vị ca ca tiền bối lại nói , nếu muốn có rượu thì cần có bạc hoặc là ngân phiếu. Nhưng trong tay hắn căn bản không có bạc , cũng không ngân phiếu, hắn liền buồn bã.
Hắn tiếp tục hỏi làm thế nào để có ngân phiếu, mấy vị ca ca tiền bối đó nhìn hắn một lát rồi lắc đầu nói :" Ngươi ngốc như vậy chắc cũng không biết ngân phiếu như thế nào đâu. Hay là thế này đi, ngươi đi đến Bắc viện, ở đấy có cả hầm rượu, liền để ngươi chọn thoải mái. Chỉ có điều hầm rượu đó là của Giáo chủ, nếu ngươi muốn uống liền đi xin giáo chủ là được.... "
Mặt hắn lại xụ xuống, hắn hiện tại biết sư phụ chính là không thích hắn nữa, không thích nhìn thấy hắn, mấy vị ca ca kia nói tiếp :" Nếu xin không được thì ngươi đi trộm, giáo chủ thích ngươi như vậy liền không trách ngươi đâu"
Tư Quan Mạnh ngốc nghếch, ngỡ đó là sự thật liền vui vẻ đến bắc viện trộm một vò. Nhưng thật không may, hắn còn chưa ra khỏi bắc viện thì bị y đánh cho một trưởng phun cả máu tươi ra ngoài.
Lần này có vẻ nặng hơn lần trước, bản thân y nghĩ đây là do y tạo ra, do y quá nuông chiều hắn nên liền thành ra cái bộ dáng này. Còn hắn, hắn chính là bị lừa, hắn cố gắng giải thích với sư phụ , sư phụ hắn không tin, một hai cho rằng hắn là tự mình ăn trộm. Lần này hắn xám hối thêm một tháng.
Một tháng, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng mọi việc đã thay đổi. Sư phụ hắn trước kia ôn nhu với hắn ra sao , dịu dàng với hắn thế nào hiện giờ lại tràn ngập sự ác ý cùng chán ghét. Hắn đã biết sai liền quỳ trước cửa phòng y giữa mùa tuyết rơi. Tưởng rằng sẽ được như lần trước, y sẽ bước ra đến gần nâng hắn dậy, ôn nhu , dịu dàng nhìn hắn, nhưng mọi sự đã qua đều không thể cứu vãn. Người thì như cũ, sự vật vẫn như vậy, nhưng sự việc lại khác xa.
Y đi ra khỏi phòng cùng cố hữu của mình. Như có như không nhìn thấy hắn, bước qua.
Gió tuyết mùa đông, lạnh gân tê cốt, hắn quỳ đờ người ra đấy , tuyết phủ ngập đầu gối, hắn vẫn không thể tin được, người sáng nay đi qua mình lại là sư phụ.
Biết rằng sư phụ sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn nữa, hắn liền tự mình đứng dậy, thả người vào trong tuyết về phòng. Sau lần này hắn bị ốm nặng, sốt cao không thôi. Nhưng sư phụ hắn chỉ đến một lần nói một câu bảo trọng thân thể, về sau liền không quay lại.
Mất nửa tháng để khỏi bệnh, hôm nay hắn quyết định rời khỏi nơi này, nơi hắn từng tự nhủ , sẽ không bao giờ rời xa nửa bước.
Đêm hôm đó, hắn đến trước cửa phòng sư phụ mình, đèn vẫn còn sáng, hắn tự nhủ với bản thân với sư phụ hắn , tự mình chiếu cố bản thân thật tốt, sau đó rời đi.
Đi đến cổng, hắn quay lại nhìn một nữa, hắn sẽ mãi khắc ghi những khoảnh khắc đẹp nhất của hai người tại đây, không bao giờ quên nó.
Cơn gió lạnh buốt từng trận từng trận kéo đến, bóng lưng cô đơn dần dần bị che lấp bởi bông tuyết. Hắn biết rằng, nếu bước qua cánh cổng này, hắn sẽ mãi mãi không còn thân phận gì với sư phụ nữa.
Bước chân chậm rãi bước đi, hắn mắt nhắm mắt mở bước qua cánh cổng, chỉ có điều, ngàn ngờ vạn ngờ, hắn cũng không ngờ rằng lần quay đầu lại này chính là con đường tuyệt sư giữa hắn với sư phụ.
Vốn định đi trong tiếc nuối âm thầm, nhưng thứ bay ngang qua đầu hắn lại chính là nguyên nhân khiến hắn quay đầu nhanh hơn bao giờ hết.
Tên thích khách vừa rồi chính là bay về hướng sư phụ ở. Sư phụ gặp nguy hiểm ?
Một ý nghĩ thoáng qua đầu hắn, khiến hắn không thể không cuống quýt. Dùng khinh công đuổi theo tên kia, hắn càng ngày càng xác định tên này chính là đến hành thích sư phụ hắn.
Tên thích khách rất nhanh nhận ra có người theo sát mình liền phóng ra phi tiêu độc ám sát. Tư Quan Mạnh may mắn tránh được, cũng dùng ngân châm phóng tới. Tên thích khách kia quan sát thấy ngân châm liền phóng ra ngân châm ngăn trả.
Hai người kẻ đuổi ta bắt, rất nhanh đến phòng sư phụ. Thông qua cửa sổ khép hờ, cảnh tượng bên trong khiến hắn cứng đờ, não hắn dường như chết tại chỗ.
Đồ đệ chỉ muốn đơn giản nói chuyện, y không chấp nhận
Đồ đệ bỏ đi y không quan tâm.
Đồ đệ bị oan không cho giải thích.
Đồ đệ bỏ đi, tâm chết lặng, y ở đây giao hoan cùng cố hữu.
Được, hay thay thói đời. Vẫn là hắn làm phiền hai người rồi.
Phi tiêu hướng đến hướng sư phụ hắn phi đi, hắn không ngại đỡ cho sư phụ hắn đống phi tiêu đó. Chỉ là tưởng như vậy mọi chuyện đã qua, nhưng tên thích khách dã tâm chưa dứt, liền thêm hai ba phi tiêu nữa phóng tới, lần này sư phụ hắn lành ít dữ nhiều.
Đạo Lan y trong này muốn khóc không ra tiếng, tên cầm thú này chính điểm huyệt y không cho y phản kháng. Bao nhiêu chuyện mấy tháng nay chính là do hắn, tên cố hữu này gây ra. Từ việc hiểu nhầm đến trọng bệnh, đều là một tay hắn gầy dựng, tất cả là muốn y không quan tâm Mạnh nhi nữa, muốn cái thân thể này của y. Y đột nhiên cảm thấy hổ thẹn với đồ đệ Mạnh nhi của mình.
Khi phi tiêu phi đến, y căng thẳng hết mức, tưởng chừng mình sẽ chết trong cái bộ dáng đáng hổ hẹn này, nhưng một bóng lưng quen thuộc lướt qua, làm cơ thể y căng cứng, cuối cùng là dòng nước mắt mãnh liệt chảy ra. Đồ đệ y ban nãy vừa cứu y một mạng.
Còn chưa kịp định thần, cơ thể y liền được thả lỏng, tứ chi duỗi thẳng , tự nhiên theo điều khiển thân thể chính mình.
Lấy lại được tự do, y liền một chưởng đẩy tên kia ra, chính mình mặc y phục sơ sài, bay ra.
Vết máu vẫn còn nguyên, chưa khô, khả năng di chuyển của Mạnh Nhi không cao vì vết thương xem ra không nhẹ.
Còn bên phía Tư Quan Mạnh, hắn sau khi dùng ngân châm của mình độc chết tên kia, hắn liền chạy ra khỏi tổng đàn, một mạch đi về phía trước. Đến một khu rừng hoang vắng, hắn bùng nổ lực gần như chết " Hết kiếp này, đồ đệ nguyện không cùng sư phụ gặp lại. "
Nhân sinh như mộng
Người tỉnh mộng tan
Nhân sinh như kịch
Người tản kịch tàn3
Trên thế gian này, chẳng ai mãi mãi là của riêng ai, cũng chẳng có thứ gì là mãi mãi. Hãy trân trọng những khoảnh khắc bên nhau khi còn có thể.