Nam nhân tự nhiên làm lơ lời nàng, hắn ôm lấy vòng eo thon nhỏ. Đôi tay lạnh lẽo từng chút triều xuống mông nàng tìm kiếm. Một tay bao bọc cũng không hết. Mới có mười ngày không đυ.ng, hắn có ảo giác như dáng người Vũ Vũ tựa hồ càng ngày càng mê người…
Lạc Nhan Vũ im lặng tùy ý để Sở Diêm Đình đem đôi tất dài trắng nàng mới đeo cùng với qυầи ɭóŧ trắng tinh một màu đồng thời cởi ra…
Nàng dựa vào ngực hắn.
- Ngươi ngay từ đầu liền biết, vì cái gì không nói sớm ra?
Sự tình đã đến lúc này, Sở Diêm Đình cũng không còn gì dấu diếm.
- Nói ra, Vũ Vũ còn sẽ ngoan ngoãn cho ta thao sao? Ân. Vũ vũ đích xác rất tuyệt, vì cái kia vẫn luôn đối với ngươi không tốt tỷ tỷ nén giận đến làm ta đều kính nể.”
Sắc mặt Lạc Nhan Vũ đen lại, nàng không hiểu ba mẹ vì sao luôn đối xử có chút bất công. Nàng chỉ biết là từ nhỏ đến lớn chỉ có tỷ tỷ là đối với nàng tốt nhất. Mặc dù toàn bộ đều là giả dối....
Hạ thân trống không, một tay Sở Diêm Đình vuốt ve cái mông, một cái tay khác lại tham lam mò vào ái ngực của Lạc Nhan Vũ, bắt lấy một đôi vυ' to lớn.
Dươиɠ ѵậŧ dưới quần đã sớm cương cứng thành một cái lều trại. Hô hấp Sở Diêm Đình ngày càng dồn dập. Hắn triều tới bên tai Lạc Nhan Vũ, hôn lên tiểu vành tai, đầu lưỡi linh hoạt vòng vèo liếʍ láp, thậm chí còn không biết điều mà chui vào tiểu ốc nhĩ càn quét....
Cả người Lạc Nhan Vũ liễn nhanh chóng không còn xíu lực phản kháng nào. Nàng hoàn toàn chịu không nổi loại cảm giác này. Mỗi một lần vành tai bị liếʍ, bên trong tiểu huyệt liền sẽ chảy ròng dâʍ ŧᏂủy̠.
Phá lệ nhanh chóng. Tất nhiên Sở Diêm Đình cũng phát hiện ra sự bất thường này. Mỗi lúc nàng cố nén để dâʍ ɖị©ɧ không chảy ra. Hắn liền sẽ liếʍ lỗ tai nàng. Mà lỗ tai lại giống như một cái chốt đóng mở, chỉ cần làm vài cái, liền hoàn toàn bán đứng lại nàng.
“Vũ Vũ ướt…” Sở diêm đình buông lỗ tai lỗ tai, thanh âm hắn khàn khàn. Bàn tay đặt ở mông không biết khi nào đã triều tới bên tiểu huyệt tìm kiếm. Hai mảnh môi âʍ ɦộ phấn nộn bị ngón tay không ngừng khuấy đảo. Một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra nhiều đến nỗi đem tay hắn hoàn toàn lộng ướt…
Lạc Nhan Vũ cắn chặt khớp hàm. Nàng không cho phép mình phát ra những tiếng rêи ɾỉ đáng xấu hổ nào.
Sở Diêm Đình lôi kéo nàng, đem nàng ấn trên sàn nhà, đè ở trên người nàng…
Lạc Nhan Vũ trợn tròn mắt, nhìn người nam nhân phía trên đang từng chút cởϊ qυầи áo trên người ra. Trong lòng cân nhắc một hồi, nàng chờ hắn cởi xong toàn bộ liền nâng hai chân thon dài lên, quấn lấy vòng eo hữu lực của hắn.
- Sở tiên sinh, chẳng lẽ người nhà của ngươi không có an bàu hôn sự cho ngươi sao?
Thật sâu trong lòng Lạc Nhan Vũ đã vô cùng minh bạch. Đối mặt với Sở Diêm Đình nếu dám phản kháng thì nhất định sẽ chết rất thảm a. Đương nhiên ngược lại, nếu nàng ngoan ngoãn thuận theo, nàng tin tưởng, Sở Diêm Đình sẽ không làm khó xử nàng.
Người ngu xuẩn còn biết lí nào nàng lại không biết...
Nhưng mà nàng vĩnh viễn không biết. Ở Sở Diêm Đình. Ai làm gì đều không có hiệu quả, đương nhiên chỉ giới hạn ở một người là nàng!
- Vũ Vũ là muốn biết cái gì?
Sở Diêm Đình nghe xong, trong mắt kìm không được hiện lên sự thích thú.
“Sở tiên sinh cũng nên cưới một sở thái thái chứ? Ta cảm thấy cha mẹ Sở tiên sinh tuyệt đối cũng đã sắp xếp cho ngài một hôn sự môn đăng hộ đối rồi.....
Nói đến một nửa, môi anh đào đang lải nhải của Lạc Nhan Vũ đã bị nam nhân phía trên cấp lấp kín..
Nàng trừng mắt, cả người sửng sốt, sau liền nhắm mắt lại.
Sở Diêm Đình hoàn toàn bị nàng làm cho tức giận, thế nhưng lại muốn hắn cưới nữ nhân khác?
Mơ đẹp như vậy!
Hắn sẽ cố tình phá nát nó! Hứ...