Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 62: Bóng người trong đêm

Đường Nham sau khi vào cửa lặng lẽ lấy ra một viên đá nhặt ở ven đường, sau đó nhanh chóng ném vào bên trong nồi nước lẩu, lập tức nước canh nóng rực tản ra khắp nơi. Vài cô gái vì ngồi gần quá không tránh được vừa vặn bị dính trúng, trên mặt trên quần áo dính không ít nước canh màu đỏ thoạt nhìn cực kì thảm hại. Đặc biệt là Tiếu Vi Vi, có vài giọt vừa vặn rơi trúng đôi mắt của cô ta, sự nóng rát khiến đôi mắt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên đau đớn. Cô ta không nhịn được hét lên một tiếng: “Ôi chuyện gì xảy ra vậy, đôi mắt của tôi, đau quá đi.” Tiếu Vi Vi che đôi mắt thống thiết kêu la, khiến cho ánh mắt của những người xung quanh chú ý đến.

Hai cô bạn thân chỉ lo dùng giấy ăn lau sạch nước canh trên người mình, căn bản là không có ai phản ứng gì với cô ta. Tiếng gào thét khiến nhân viên phục vụ phải đến, lúc này mới vội vàng đưa Tiếu Vi Vi đến toilet, đám bạn thân cũng kịp phản ứng mà đi theo. Diện mạo áo quần của bọn họ hiện tại vô cùng ngột ngang rối bời, trên quần áo đều là vết bẩn, đâu còn dám ở lại trước mặt mọi người để nhận lấy ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh.

Nhìn thấy bộ dạng ba người chật vật chạy, Đường Nham suýt chút nữa cười ra tiếng. Hừ, thật là đáng đời, anh vừa cười khẩy vừa bước nhanh qua.

Nhân viên phục vụ đang cẩn thận dùng nước sạch rửa đôi mắt cho Tiếu Vi Vi, hai cô bạn thân thì tranh thủ thời gian sửa sang lại áo quần dung mạo. Thậm chí không có lấy một người hỏi mắt cô ta như thế nào rồi, quả thực tình cảm không thể nào nhạt hơn.

Khi rửa dưới nước lạnh, sự đau đớn mới thật không dễ dàng mà giảm đi chút. Tiếu Vi Vi đẩy nhân viên phục vụ bên cạnh cô ta đi, mở to con mắt bị đau nhìn chính mình trong gương. Dung mạo được trang điểm tỉ mỉ đã hoàn toàn thay đổi, đường kẻ mắt màu đen bị nhoè giống như hai quầng thâm lớn dưới mắt. Sợi tóc lộn xộn, chiếc váy màu trắng dính vài giọt mỡ màu vàng, mất đi phân nửa khí chất xinh đẹp. Hiển nhiên là trông giống như mới bò ra từ đống rác.

“Thưa cô, cô không sao chứ.” Người phục vụ ân cần hỏi han.

“Cô tránh ra, cái quái gì đã phá tiệm cơm hả. Yaa… rõ ràng muốn biến tôi thành ra bộ dạng này, tôi muốn gặp quản lí các cô để khiếu nại cô.” Tiếu Vi Vi thở hổn hển nói.

“Chuyện này, chuyện này không có liên quan đến tôi, là tự cô không cẩn thận khiến nước canh đổ lên trên người mà.” Người phục vụ nghe cô ta nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng giải thích.

“Còn dám già mồm, cút, tôi không muốn gặp lại cô.” Tiếu Vi Vi nổi giận đùng đùng, đem người đẩy ra, thẳng tay đẩy ngã cô gái trên mặt đất.

Người phục vụ kia cùng lắm chỉ là một cô gái trên dưới hai mươi tuổi. Sau khi té lăn trên đất, vành mắt đỏ lên như là sắp khóc, không dám lên tiếng lần nữa, yên lặng đứng lên quay người ra khỏi toilet.

“Ái chà, Vi Vi, được rồi được rồi. Đừng trút giận lên một phục vụ nhỏ như vậy, cũng không phải một mình cậu bị như thế. Cậu xem, hai ta không phải là đều không may mắn như nhau sao. Mau chóng chỉnh đốn lại một chút đi, lớp trang điểm cũng trôi rồi.” Cô bạn cuối cùng đã xử lý xong xuôi, lúc này mới vực dậy Tiếu Vi Vi, vội vàng đến an ủi.

“Hừ, vừa rồi cậu đã đi đâu. Mình bị thương lâu như vậy mới đến nịnh bợ, có phải bạn bè hay không vậy?” Tiếu Vi Vi mặt lạnh lùng nói mỉa mai, khỏi phải nói có người bị giật mình.

“Cậu.” Cô bạn mặc váy đỏ bị nghẹn tức nói không ra lời, thở phì phò quay đầu bước đi. Cô gái mang màu trắng lúc nhìn Tiếu Vi Vi lúc nhìn ra ngoài cửa, đắn đo nửa ngày mới bỏ lại một câu lo lắng rằng sợ Lệ Lệ làm chuyện gì điên rồ, tranh thủ lúc này chạy khỏi toilet.

Trong toilet rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Tiếu Vi Vi, cô ta tức giận, nước mắt chảy ào ạt. Mấy vị khách nữ đến toilet chỉ trỏ cô ta, lúc này cô ta mới ý thức được rằng mình đang ở nơi công cộng, vội vàng sửa sang lại quần áo và dung mạo, lúc này mới che mặt chạy chậm ra ngoài.

Vừa chạy đến cửa ra vào đã bị hai người nhân viên phục vụ chặn lại, bảo cô ta còn chưa thanh toán, khiến Tiếu Vi Vi không tức giận không được. Bản thân mình bị hại thành ra như vậy, người của tiệm cơm không những không đến xin lỗi còn da^ʍ đến đòi tiền cô, thật là quá đáng. Cố ý muốn ở lại tranh cãi vài câu, ánh mắt liếc lên thấy khách hàng của cô ta đang liên tục nhìn chăm chú, nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình bây giờ là cô ta đã lập tức cảm thấy mặt mũi không còn nữa, thầm nghĩ mau rời khỏi chỗ này. Lập tức nhanh chính lấy túi tính tiền, được, coi như là xui xẻo tai bay đi.

Thời điểm sắp bước ra khỏi cửa, Đường Nham không khách khí vươn chân ra, Tiếu Vi Vi bị đẩy một cái, thân thể lảo đảo lập tức té lăn trên đất. Đây là cách tồi tệ nhất như chó gặm phải bùn, đau đến mức cô ta kêu ôi chao ôi chao không ngừng, đầu bị ngã đến rối bời. Mãi cho đến khi có người đến muốn đỡ cô ta dậy, lúc này mới tự nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng bỏ qua cánh tay của người kia, khập khiễng chạy đi xa.

“Ha ha ha ha ha, thật là đáng đời.” Đường Nham vừa cầm điện thoại quay video vừa hả giận cười.

“Ôi, chuyện này anh không phải là quá đáng sao, cô ta dù sao cũng là con gái.” Tô Thiên có chút không nỡ trong lòng.

“Hừ, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Trái lại cô đừng có tuỳ tiện đồng cảm, tôi là chủ cô, vâng theo ý tôi mới là nhất.” Đường Nham hừ lạnh một tiếng nói.

“Đã biết, quỷ khí trên người anh trong như sắp tản đi hết. Mau tìm chỗ nào vắng vẻ, tôi sẽ xuất hiện bất thình kình trên đường, khiến hù chết anh.” Tô Thiên thúc giục nói.

Đường Nham cúi đầu nhìn, sương trên người mình quả nhiên đã phai nhạt đi rất nhiều. Vội vàng dựa theo đường lúc đến đã tìm được cái hẻm nhỏ kia, đợi đến lúc cái cơ thể này khôi phục bình thường, lúc đó mới có thể thuê xe về nhà.

Lại nói về phía Tiếu Vi Vi, chật vật chạy khỏi tiện cơm, đi thẳng đến thấy được một cái góc hẻo lánh. Lúc này mới dám dừng lại, thở một hơi, trong lòng không ngừng chửi mắng hai cô bạn thân bỏ cô ta một mình mà đi, oán trời trách đất nên cô ta căn bản không để ý đến có hai bóng đen đang theo cô ta mỗi lúc một gần.

“Đừng nhúc nhích.”

Một giọng đàn ông khàn khàn vang lên, theo sau đó còn có một vật cứng lạnh như băng trên lưng. Tiếu Vi Vi trong lòng nhất thời liền bỗng chốc hồi hộp, cô ta có thể cảm nhận được vật kia tựa hồ là một cây đao, thân thể không làm chủ được mà run lên, run rẩy hỏi: “Anh, anh là ai?”

“Bất kể tôi là ai, ngoan ngoãn đi theo bố mày, nếu không hiện sẽ phải lấy cái mạng nhỏ của cô.” Giọng khàn khàn hung dữ nói.

“Được được, chỉ cần đừng gϊếŧ tôi, bảo tôi làm gì cũng được.” Tiếu Vi Vi bị hù dọa sắp khóc, đầu óc trống rỗng không biết nên làm cái gì bây giờ thì tốt, người nọ bảo cô ta làm gì thì cô ta làm cái đấy.

Cứ như vậy, cô ta bị bịt kín đôi mắt, hai tay trói sau lưng, bị dẫn đến một chiếc xe không biết tên.

Người nọ không cho cô ta ngồi ở vị trí đằng trước mà đem cô ta nhét vào dưới mặt chỗ ngồi, một tay còn gắt gao đè lên vai cô ta tựa như lo lắng cô ta sẽ phản kháng. Cái tư thế kia khỏi phải nói khó chịu bao nhiêu, thế nhưng cô ta ngay cả nửa chữ cũng không dám nói, sợ đối phương trong cơn tức giận sẽ lập tức xuống tay gϊếŧ chết cô ta.