Cảnh Sát Đi Tuần

Phiên ℕɠɵạı Ŧìиh yêu Trừng Triệt

(Hoàng Duẫn Trừng x Khương Triệt)

"Học trưởng Duẫn Trừng, xin hãy nhận lấy."

Sau khi tan học, Hoàng Duẫn Trừng và Khương Triệt đang trên đường về thì một cô gái bất ngờ chạy đến đỏ mặt đưa một phong thư màu hồng tới trước mặt hai người họ. Hoàng Duẫn Trừng không có bất kỳ biểu hiện nào, nhưng Khương Triệt lại nở một nụ cười. Sau đó, khi cô gái hơi lúng túng, cậu mỉm cười giúp anh nhận lấy lá thứ kia.

"Cám ơn... Cám ơn học trưởng Khương Triệt." Cô gái nói xong, vội vàng cúi đầu đỏ mặt chạy đi.

"Em giúp anh nhận làm gì." Hoàng Duẫn Trừng vẫn luôn mang vẻ mặt không quá thoải mái, nhìn chằm chằm Khương Triệt nói.

"A a, hôm nay là cái thứ mấy? Em đếm một chút nha, một hai ba bốn năm sáu bảy..."

"Ngừng! Không phải đã nói rồi sao, sau này không cho phép nhận đồ vật này."

"Nó liên quan gì đến chuyện này. Nhận được nhiều thư tình như vậy, cho thấy anh rất được hoan nghênh nha, có "Anh em" như thế cũng là vinh hạnh của em."

Nghe được lời của cậu, sắc mặt Hoàng Duẫn Trừng đột nhiên thay đổi, anh trực tiếp nhấc chân bước đi, Khương Triệt cầm lá thư nhận được kia ném vào trong cặp sách, nụ cười trong ánh mắt vừa rồi cũng biến mất, cất bước đi theo anh.

Dọc đường đi Hoàng Duẫn Trừng cũng không nói chuyện gì với Khương Triệt, bầu không khí giữa hai người có chút vi diệu lúng túng. Thời điểm trở về nhà, thấy hai người anh trở lại, một cô bé học lớp một không lớn, nhưng dáng dấp vô cùng xinh xắn lập tức xông tới, "Anh, anh Tiểu Triệt!"

"Tiểu Vân." Khương Triệt mỉm cười với Vãn Vân, liền thấy Hoàng Duẫn Trừng đen mặt bước lên lầu, sau đó phanh một tiếng đóng sập cửa lại.

"Aizz? Anh trai làm sao vậy?"

"Ừm... Đều là anh chọc tức anh ấy, cái đó Tiểu Vân anh lên gặp anh ấy trước." Khương Triệt vừa nói vừa vòng qua cô chạy lên lầu, bỏ mặc cô gái có chút mất hứng đứng đó.

Cửa không khóa, nên Khương Triệt gõ cửa xong liền đi vào. Cuối cùng không ngờ Hoàng Duẫn Trừng đang thay quần áo, áo sơ mi đã cởi ra rồi, lúc này đang cởϊ qυầи, mình lại cứ thế xông vào. Nhìn thấy thân thể trần trụi của người đàn ông, Khương Triệt chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, định nói xin lỗi rồi đóng cửa đi ra, liền bị Hoàng Duẫn Trừng kéo vào, thuận tay khóa cửa lại.

Chiếc quần cản trở bị cởi ra, Hoàng Duẫn Trừng bây giờ trên dưới chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ. Sau đó trực tiếp đè Khương Triệt lên giường. Ngay lúc cậu chưa kịp mở miệng đã chặn môi cậu.

Khương Triệt cũng biết mình thực sự làm anh tức giận nên không phản kháng, ngược lại còn ngoan ngoãn vòng tay qua cổ anh kéo hai người lại gần nhau hơn. Một lúc sau, không nhịn được mà sờ lên cơ thể rắn chắc của Hoàng Duẫn Trừng, chẳng mấy chốc hai người lại quấn lấy nhau. Hoàng Duẫn Trừng bị cậu sờ chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tiểu yêu tinh này quả nhiên có khả năng trêu chọc mình nhất, nên không thèm suy nghĩ cởi hết quần áo trên người cậu ra.

Nụ hôn của hai người trở nên mãnh liệt thô bạo hơn so với lần kéo dài trước đó, dường như muốn trút bỏ sự bất mãn trong lòng, Khương Triệt cũng không che giấu nữa, dùng phương thức ôm chặt lấy người trước mặt muốn chiếm làm của riêng. Cậu vòng hai chân qua eo Hoàng Duẫn Trừng, dùng thân dưới cọ xát đối phương.

Gần như ngay lập tức, súng cướp cò, Hoàng Duẫn Trừng đi xuống, cắn một cái đầṳ ѵú của cậu, sau đó vươn tay bao lấy hạ thể cậu. Gần như có chút thô bạo vuốt ve, nhưng Khương Triệt lại cảm thấy đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cả người run rẩy bắt đầu khao khát nhiều hơn.

"Trừng... Anh... Phía dưới... Ngứa quá... Anh chạm một chút..."

Hoàng Duẫn Trừng cắn kéo đầṳ ѵú của cậu, sau đó mãnh liệt mυ'ŧ vào, buông tay mình đang nắm giữ, thay vào đó là chạm vào đóa hoa nhỏ xinh xắn ẩn hiện bên dưới, đầu tiên là cẩn thận vuốt ve, sau đó đâm vào hai ngón tay.

"A ha... A... Trừng... Nhẹ... Nhẹ một chút..."

Khương Triệt càng muốn anh dịu dàng hơn, nam nhân càng thâm nhập mạnh mẽ. Biết anh đang bất mãn cái gì, Khương Triệt cũng không có biểu hiện phản kháng, ngay sau đó ngón tay mảnh khảnh của nam nhân đã ướt đẫm, đã quen với sự vuốt ve của nam nhân giờ chỉ cảm thấy ngứa ngáy tê dại, hận không được bị hung hăng ȶᏂασ một cái.

"A ha... Anh... Đi vào nhanh một chút..."

"Muốn?"

"Ừ... Nhanh lên một chút cho em... Ngứa quá... Em không được..." "Hôm nay người nào không ngoan giúp anh nhận nhiều như tình nhàm chán thế?"

"Em sai rồi... Ừ a..."

"Sai chỗ nào?"

"Em không nên giúp anh nhận những thứ đó..."

"Còn gì nữa không?"

"Không nên cười với các cô ấy."

"Còn có."

"Còn gì?" Khương Triệt thật sự không nghĩ ra, chỉ cảm thấy phía dưới mình giống như sắp bốc cháy, phía sau vừa nóng vừa ngứa, chỉ muốn bị người tàn nhẫn lấp đầy. Lúc này, Hoàng Duẫn Trừng hung hăng vỗ vào mông cậu, "Cái gì mà có vinh hạnh làm" anh em " với anh? Chuyện chúng ta làm bây giờ... là chuyện anh em làm sao." Nghe được lời của Hoàng Duẫn Trừng, Khương Triệt đỏ mặt. Tuy không phải là anh em ruột thịt nhưng từ nhỏ đã lớn lên với nhau, tình cảm giữa họ từ lâu đã thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, cách họ bây giờ khiến cậu không khỏi sinh ra cảm giác lσạи ɭυâи cấm kỵ.

"Nếu như muốn, Chút nữa vứt hết những thứ đó đi cho anh."

"Em biết." Khương Triệt nhỏ giọng nói, bàn tay vốn khoác trên bả vai người đàn ông đột nhiên vòng qua cổ anh, "Thật ra thì... Em cũng rất không vui... Nhiều bạn nữ đưa thư tình cho anh vậy, anh biết tâm tình em không? Em thừa nhận em đang ghen tị, nói lấy những thứ đó chỉ là bởi vì ngay cả chạm cũng không muốn để cho anh chạm vào chút nào. Em thà tự mình nhận lấy tiêu hủy, bởi vì coi như là chạm một chút, em cũng sẽ ghen."

Không ngờ lại là bởi vì nguyên nhân này, Hoàng Duẫn Trừng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Là bởi vì như vậy?"

"Ừ..." Khương Triệt nhìn có chút ngượng ngùng, nhưng Hoàng Duẫn Trừng lại kích động đè cậu ra hôn.

"Ngốc, Tiểu Triệt em quả nhiên vẫn ngốc nghếch như hồi còn bé."

"Nhưng là đứa ngốc thích anh."

Câu bày tỏ này dường như là câu nói êm tai nhất trong mười bảy năm qua của Hoàng Duẫn Trừng, kích động không chút suy nghĩ liền trực tiếp rút ngón tay đang cắm bên trong cậu ra, thay bằng ©ôи ŧɧịt̠ to dài nóng bỏng của mình.

"A ha... A a... " Bị người đàn ông đột nhiên tiến vào, Khương Triệt có chút khó chịu, nhưng hai chân vẫn quấn chặt lấy anh không để cho anh lui bước chút nào. Từ năm bốn tuổi họ đã biết nhau, duyên phận đã sớm định trước, cậu rất may mắn, Hoàng Duẫn Trừng đã dành quá nhiều tình cảm cho cậu. Có thể cùng người yêu cùng nhau lớn lên, sau này còn có thể ở bên nhau đến già đã là một điều may mắn rồi.

"Anh cũng thích em, ngốc."