(H, kɧoáı ©ảʍ chân giao trong giai đoạn đầu thai kỳ, Đội trưởng Khương cực kỳ dâʍ đãиɠ) Trứng phục sinh bổ
Khương Từ chỉ cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng thiêu đốt môi bướm của mình, sau đó ©ôи ŧɧịt̠ lớn liền chen vào giữa hai chân, y vốn đang mân mê cái mông banh rộng l*и mới biết không phải Nghiêm Sở muốn đâm vào, chẳng qua là chân giao. Mắc dù nội tâm có chút mất mát nhỏ, nhưng khi Nghiêm Sở dùng ©ôи ŧɧịt̠ mạnh mẽ chạy nước rút, Khương Từ vẫn rất thoải mái.
"A... Nóng quá! ! Ừm... Cắm vào l*и da^ʍ rồi... A a..." Khương Từ chống hai tay xuống, khó khăn chống đỡ thân thể mềm nhuyễn của mình. Hai chân kẹp chặt ©ôи ŧɧịt̠ nhanh chóng bị cọ đến đỏ bừng, lỗ l*и mềm mại cũng vì va chạm mà sưng đỏ, nước l*и chảy trên thân ©ôи ŧɧịt̠ Nghiêm Sở, sau đó nhỏ giọt trên giường. Nghiêm Sở ȶᏂασ hưng phấn, lông mao cọ vào c̠úc̠ Ꮒσα ướt nhẹp của Khương Từ, qυყ đầυ không chỉ đâm vào hòn le còn đυ.ng vào túi trứng phía trước, cọ xát vào gốc dươиɠ ѵậŧ của y mang đến cho Khương Từ kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ hưởng thụ qua. Cảm giác đồng thời bị chăm sóc bốn năm địa phương, mỗi một tế bào trong cơ thể đều run rẩy.
"Cục cưng, con ngứa không?" Nghiêm Sở liếʍ láp cái cổ nhỏ trắng nõn của Khương Từ, nhẹ nhàng mυ'ŧ liếʍ.
"Ừ ha... Khá hơn một chút... Nhưng bên trong... Còn ngứa... Nơi đó..." Lỗ thịt Khương Từ lần nữa tham lam đói khát hút thân ©ôи ŧɧịt̠ đang dán vào, dẫn dụ Nghiêm Sở đυ. vào, nhưng người đàn ông phía trên vẫn bất vi sở động.
"Ngoan, không thể cắm bên trong. Em kẹp chặt một chút, tưởng tượng ông xã ȶᏂασ chỗ sâu của em, hung hãn đυ. tử ©υиɠ em, ȶᏂασ mở tử ©υиɠ em và ȶᏂασ em."
"A a a! Lại phun nước! Ông xã! Ưm hừ..." Khương Từ bị lời của Nghiêm Sở kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể giống như thật sự bị ȶᏂασ xuyên vậy, kɧoáı ©ảʍ từ bên ngoài truyền vào nơi sâu nhất. Mỗi lần ©ôи ŧɧịt̠ Nghiêm Sở quất xuyên, miệng l*и liền quyến luyến không thôi mυ'ŧ vào, "Ông xã ȶᏂασ sâu quá... Em bị ȶᏂασ vào bên trong... A.... Thích ©ôи ŧɧịt̠ lớn của ông xã!"
"Bã xã nứиɠ, ȶᏂασ đến chỗ nào của em?"
"Ông xã đυ. vào tử ©υиɠ của em! A ha... Qυყ đầυ to quá... TᏂασ hỏng mất..."
Nghiêm Sở tình sắc bóp cái mông đỏ lên của Khương Từ, không nhịn được ở trong lòng cảm khái Khương Từ nứиɠ tình quả nhiên vô cùng mê người, hắn phải có định lực cực mạnh mới có thể không bị cám dỗ đến mất khống chế.
"Cục cưng, thích bị ȶᏂασ như vậy sao?"
"Ừm...Rất thích..."
"Lần trước tôi không ở đó một tháng, em làm sao làm? Thủ da^ʍ sao?"
Không ngờ hắn sẽ hỏi cái này, Khương Từ kéo lại chút lý trí trở về.
"A... Em không... Làm..."
"Nói thật nha." Nghiêm Sở nhìn dáng vẻ tránh né của Khương Từ thì càng tin chắc lúc ấy y nhất định đã làm gì đó, tâm địa xấu xa dùng qυყ đầυ mài trên hòn le nhạy cảm, ȶᏂασ Khương Từ liên tục rêи ɾỉ, lần nữa bị du͙© vọиɠ đánh chìm.
Có lẽ thực sự bị tìиɧ ɖu͙© chi phối suy nghĩ, cho dù cảm thấy xấu hổ khi nói về chuyện đó, cuối cùng Khương Từ vẫn nói ra.
"Thời điểm không có anh... Em dùng súng... Tự an ủi..." Rõ ràng khi đó mình không muốn dùng khẩu súng đó để làm những loại chuyện như vậy, nhưng sau đó... Bởi vì nghĩ đến Nghiêm Sở liền không kiềm chế được... Rõ ràng là một người đàn ông luôn luôn "Giữ mình tự tốt" không ngờ Đội trưởng Khương sẽ vì nhớ người mình muốn mà đi tìm bất mãn dùng đến khẩu súng tự an ủi. Nghiêm Sở vốn đang chạy nước rút đột nhiên hơi dừng lại, sau đó càng rút cắm nhanh hơn.
"A a a... Sao đột nhiên nhanh... Chậm một chút... Ừm... Chân muốn bỏng a a..." Bởi vì quá nóng, Khương Từ bắt đầu cảm thấy chân mình càng lúc càng rát, đau xót xen lẫn kɧoáı ©ảʍ, hai cái lỗ nhỏ đều bị cọ đến tê dại.
"Thời điểm dùng súng, có nghĩ đến tôi không?"
"Ưʍ..." Khương Từ chôn mặt vào trong cánh tay mình, một lúc lâu mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
"Nghĩ gì vậy?" Nghiêm Sở cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ của mình đột nhiên sưng lên đến cứng ngắc.
"Là ... Nghĩ anh đâm vào như thế nào ... Bên trong căng trướng ... Nhưng tại sao sao lâu quá anh chưa về ... em rất nhớ ... Muốn được anh ȶᏂασ ... A! " Khương Từ còn đang nói chuyện, hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ chất lỏng nóng hổi đánh vào người mình, có chút kinh ngạc nhìn xuống, Nghiêm Sở lại bắn ra! Khương Từ biết lực kéo dài của hắn luôn đáng kinh ngạc, nhưng hôm nay vì y nói chuyện này mà bắn? ! Mặc dù không thể tin được, nhưng trong lòng Khương Từ lại có một cảm giác tự hào ngọt ngào.
"Xin lỗi, tôi không nhịn được khi nghe em nói câu này, cưng à, sao em lại dễ thương như vậy." Nghiêm Sở ôm chặt Khương Từ hôn hai cái, ©ôи ŧɧịt̠ đã bắn vẫn chưa hoàn toàn mềm cọ xát miệng bướm ướt nhẹp của Khương Từ. Mặc dù hắn hiếm khi bắn nhanh như vậy, nhưng lần này không cảm thấy xấu hổ chút nào, giống như Khương Từ đã đạt đến cao trào với một vài lời nói hoặc thậm chí một nụ hôn của mình, bởi vì quá yêu, nên mới có thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức này.
Hai người hôn nhau mấy cái, Nghiêm Sở lại cứng rắn, lúc này hắn mới nhìn thấy bắp đùi Khương Từ bị mình cọ xát gần như trầy da, đau lòng chạm vào.
"Đau không? Đã như vậy cũng không bảo tôi dừng lại."
"Không đau." Khương Từ lắc đầu một cái, "Bị anh đυ. rất thoải mái, giờ không muốn dừng lại."
Nghiêm Sở cười nhéo mũi y.
"Ông xã, anh lại cứng... Nếu không đυ. phía sau đi, chỉ ȶᏂασ phía sau chắc không sao." Khương Từ dang hai chân ra, lại mở ra bộ phận tư mật của mình trước mặt Nghiêm Sở, thật ra chính y cũng muốn được ȶᏂασ phía sau...
"Phía sau sợ cũng làm em bị thương."
"Em không yếu như vậy." Khương Từ hờn dỗi nhìn hắn một cái, không khỏi có chú giận dỗi, "Anh không đi vào... Em chỉ có thể dùng súng cắm..."
Vừa nói Khương Từ vừa định đứng dậy đi lấy khẩu súng kia, lại bị Nghiêm Sở ghen tức kéo trở lại.
"Bà xã còn học được cách uy hϊếp người, hửm?"
"Cây súng kia không phải anh đưa em sao."
"Đúng vậy, cây súng kia đối với tôi chính là cuộc đời hơn 20 năm, mang theo tất cả vui giận, ân oán và gϊếŧ hại, nó gắn kết với tính mạng của tôi, cho nên, tôi đem mạng mình đưa cho em."
Không ngờ Nghiêm Sở thản nhiên nói ra mấy câu còn oanh liệt hơn cả lời tỏ tình, Khương Từ sao có thể đỡ được, ôm lấy đối phương hôn hắn như hận không thể hòa vào xương tủy, chờ khi hôn xong cũng không quên quấn lấy hắn đòi làm tiếp một lần nữa.
Lần này, cuối cùng Nghiêm Sở cũng cắm phía sau, nhưng là vô cùng cẩn thận, dù sao hắn biết lúc vừa có thai với trước đó Khương Từ lúc mang thai được mấy tháng khác nhau, đứa trẻ về cơ bản đã ổn định, lúc này càng phải chú ý hơn. Nên lần làʍ t̠ìиɦ thứ hai này kéo dài đằng đẵng, đến khi hai người mồ hôi đầm đìa mới đồng thời bắn ra.
[Tôi lấy mạng mình, đưa cho em.]
Nhìn qua giống như Nghiêm Sở mỉm cười nói một câu, nhưng Khương Từ biết, mỗi một chữ hắn nói cũng là nghiêm túc, so với bất kỳ câu tỏ tình nào càng khiến y cảm động và bận tâm. Cho nên ở thời điểm cao trào nghĩ tới câu này, Khương Từ im lặng rơi lệ.