Nếu Trên Đời Có Thuốc Hối Hận

Chương 12: Buổi Sáng Sứt Đầu Mẻ Trán

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong lòng chợt dâng lên những xúc cảm, anh lắc đầu vứt bỏ những cảm xúc không thể giải thích này đi, chưa kịp suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo thì cánh cửa phòng ngủ bên cạnh bật mở, con gái bé bỏng ôm một con gấu bông màu hồng, ôm lấy chân anh, hỏi anh một cách rụt rè:

"Ba, mẹ về chưa?"

Sáng sớm ra, đã có người nhắc tới người phụ nữ kia, hai hàng lông mày nhuốm sự phiền não chợt hiện lên rồi biến mất:

"Chưa."

Anh cũng không muốn con gái tiếp tục hỏi về vấn đề này, vì vậy anh chuyển sang chủ đề khác:

"Bữa sáng con muốn ăn gì?"

Bé con nói:

"Con muốn ăn sandwich mẹ làm..."

Vẻ mặt Mục Viễn Hàng tối đi: "..."

Lại là người phụ nữ đó!

Lúc này, anh không muốn nghe đến người phụ nữ đó chút nào, nhưng con gái cứ hỏi về cô hết lần này tới lần khác.

"Bánh mì sandwich phải không?"

Anh phớt lờ yêu cầu bánh mẹ làm của con bé, và chỉ nói:

"Ba làm cho con."

Tuy vậy, đối với một người đàn ông gần như chưa bao giờ vào bếp suốt ba mươi năm cuộc đời, với anh, ngay cả một chiếc bánh sandwich đơn giản cũng có phần khó khăn.

Chỉ có điều, việc đầu tiên anh làm khi vào bếp đương nhiên là tự pha cà phê cho mình, sau khi nghiên cứu máy pha cà phê một lúc lâu, anh bắt tay vào làm, tranh thủ lúc máy đang pha, anh sẽ chiên trứng trước.

Chẳng qua là cuối cùng anh vẫn làm cháy trứng chiên, anh tức giận tới nỗi ném cái xẻng sang một bên.

Anh phiền lòng giơ tay lên vuốt tóc, cà phê cũng đúng lúc được nấu xong, anh rót ra và định thưởng thức một tách cà phê mỹ vị để thay đổi tâm trạng, nhưng lông mày anh lập tức nhăn lại sau khi nếm thử mùi vị của nó.

Khó uống!

Không phải khó uống bình thường!

Mà là khó uống đến mức khiến anh suýt làm rơi chiếc tách.

Hai lần thất vọng liên tiếp với món trứng rán và cà phê khiến anh không còn tâm trạng nấu nướng nữa.

Nhưng bé con lại mở cửa phòng bếp, nhõng nhẽo thúc giục.

"Ba, bánh sandwich đã xong chưa?"

Mục Viễn Hàng quay đầu lại, nhìn thấy bộ quần áo vừa rối loạn vừa sặc sỡ đủ màu mà con gái tự thay, quả thực muốn bất tỉnh ngay tại chỗ.

Lúc nãy, anh ôm con gái trở lại phòng ngủ, định thay quần áo cho bé nhưng bé không chịu để anh chọn đồ, con muốn tự mình chọn, anh sắp bị con làm cho đau đầu tới mức nổ tung rồi, nên dứt khoát đi tới phòng bếp.

Vì vậy, cách ăn mặc hiện tại của con bé là kết quả của sự lựa chọn ấy ư?

Anh giơ tay bóp lấy cái trán đang căng cứng, cố hết sức bình ổn cảm xúc, cứ như vậy khoanh tay dựa vào bàn bếp, nheo mắt chất vất con bé:

"Đây chính là quần áo con muốn mặc ư?"

Con bé trông hờ hững và có chút kiêu ngạo, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngạo nghễ, đầy khí thế nhìn về phía anh.

"Vậy thì sao?"

Mục Viễn Hàng: "..."

Quả đúng là con gái ruột của người phụ nữ đó, dáng điệu phách lối đó cực kỳ giống với cô trước đây.

"Không làm sao cả, nếu con nghĩ quần áo này đẹp thì hôm nay con cứ mặc như vậy tới trường đi."

Mục Viễn Hàng không có ý định trêu con bé nữa, anh cũng muốn cho bé biết, nếu bé đã đưa ra quyết định này thì phải gánh vác lấy tất cả hậu quả.

Hôm nay, nếu bé con tới trường học, và bị các bạn nhỏ khác trêu chọc hay ca ngợi thì đều là chuyện của bé.

Giống như việc người phụ nữ đó náo loạn, đề cập đến chuyện ly hôn, vậy thì mọi hậu quả cô bắt buộc phải gánh lấy.