Từ Khải ra sức thao mạnh, chất lỏng được tiết ra bắn tung tóe xung quanh, Từ Khang tìm được cơ hội, đâm mạnh vào một cái, ông đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ ngăm đen to lớn cắm vào tiểu huyệt của Từ Mộng Tuyết.
“Ah a a a!”
“Không được mà! Cho nó ra ngoài đi! Bên trong đầy quá, nó sẽ hỏng mất... ưʍ... Sắp hỏng mất! Ra đi... a... a....”
Từ Khang vừa đi vào đã bắt đầu làm việc, ông cùng Từ Khải một trước một sau thao cô, ba ra thì con vào, ba vào thì con ra.
Hai người bọn họ không thể nào không cảm nhận được sự chặt chẽ bên trong vách thịt được, nhưng bọn họ vẫn chơi rất vui.
Vì hai người cùng vào nên hai côn ŧᏂịŧ cũng dán chặt vào nhau, điều này càng làm hai người bọn họ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
“A a a a!”
Từ Mộng Tuyết bị hai côn ŧᏂịŧ nhanh chóng đâm ra đâm vào, khiến cô kêu lớn: “Đừng mà.... Tiểu Tuyết sẽ bị thao hỏng mất... Nó sẽ hỏng mất!”
Không thể không nói thân thể Từ Mộng Tuyết trải qua cải tạo nên rất khác với người thường.
Hai côn ŧᏂịŧ dữ tợn đút vào tiểu huyệt chặt chẽ lại không có chảy máu, thậm chí còn co rút ở một mức độ nhất định. Trên bụng bằng phẳng của cô còn mơ hồ có thể thấy được, hình dạng dữ tợn của hai cây gậy thịt, điều này làm cho hai cha con Từ gia sung sướиɠ đến không chịu nổi.
“Ah... Ah~ Ưʍ... Không,... Ưm~.... Sướиɠ quá....”
Chỉ một lúc sau, giọng điệu hoảng hốt của Từ Mộng Tuyết cũng dần dần biến thành hưởng thụ.
Hai cha con liếc nhau, bắt đầu cùng nhau điều chỉnh tần suất, hai côn ŧᏂịŧ phảng phất như hợp nhất lại thành một cây, đồng thời cùng tiến cùng vào trong tiểu huyệt của Từ Mộng Tuyết.
Nhưng mà côn ŧᏂịŧ của Từ Khang có chút cong lên, mỗi lần ra vào đều mang đến cho Từ Mộng Tuyết sung sướиɠ tuyệt đỉnh.
Đương nhiên, gân xanh dữ tợn trên côn ŧᏂịŧ của Từ Khải cũng không ngừng ma sát vào vách thịt mềm mại của cô. Ngay cả Từ Khang bị đυ.ng vào, cũng cảm nhận được gân xanh nổi bật kia, hai cha con ra vào mạnh mẽ, hai côn ŧᏂịŧ dày và dài cũng nhanh chóng đến miệng tử ©υиɠ.
“Ah... a... a~!”
Giọng điệu của Từ Mộng Tuyết hơi thay đổi khi cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Từ Mộng Tuyết trần trụi bị kẹp giữa hai người đang mặc quần áo chỉ lộ côn ŧᏂịŧ ra, thân thể tuyết trắng của cô, cùng với hai người ở hai bên hình thành sự đối lập rõ ràng.
Mệng tử ©υиɠ dưới sự cố gắng của hai côn ŧᏂịŧ hơi mở ra một cái miệng nhỏ, hai người đồng thời hướng về phía miệng nhỏ đó tiến công.
Cảm giác trong tử ©υиɠ bị vắt khô hoàn toàn khác với lúc bị vắt khô ở trong vách thịt, kɧoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh này như muốn nghiền nát Từ Mộng Tuyết.
Mũi chân Từ Mộng Tuyết không tự chủ được câu lại, thừa nhận hai côn ŧᏂịŧ liên tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào.
“Bảo bối, sinh con cho ca ca với ba ba.”
Từ Khang nói xong, cùng với Từ Khải liếc nhau, hai người đẩy nhanh tốc độ co giật, hung hăng ra vào trong vách thịt.
“Đừng... Ah. Không, không được... Anh trai... Ba... Ah... A~... Tiểu Tuyết không muốn....”
Ngay sau khi cơ thể Từ Mộng Tuyết run rẩy vì cao trào, vách thịt cắn chặt hai thanh thịt còn đang ở bên trong, ngực cũng phun sữa ra, tạo thành hai đạo độ cong xinh đẹp.
Gân xanh trên trán Từ Khải và Từ Khang nhảy lên, cuối cùng hung hăng đâm vào trong tử ©υиɠ, phốc phốc bắn ra vài luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Từ Khải và Từ Khang hơi chậm lại một chút, Từ Khải từ từ rút côn ŧᏂịŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo cái miệng nhỏ còn chưa hoàn toàn khép lại chảy ra ngoài, nhìn vào dâʍ ɖu͙© không chịu nổi.