Từ Khang và Từ Khải cho nhau một ánh mắt bắt đầu.
Nhìn như mấy ngày nay bọn họ không gặp nhau, nhưng trên thực tế hai người đã sớm bắt tay nhau, rồi tỉ mỉ bày ra kế hoạch mà bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ.
Từ Khải từ sau lưng Từ Mộng Tuyết dùng tư thế như đang si tiểu nâng cô lên, Từ Khang tiến lên hai tay đặt lên bộ ngực đang vui vẻ của Từ Mộng Tuyết, ông nhào nặn chúng ra đủ mọi loại hình dạng.
Từ Mộng Tuyết bất an vặn vẹo thân thể muốn thoát ra ngoài: “Đừng mà.... Thả em ra. Ca ca... Ba... Ưʍ... Buông con ra.”
“Ưʍ.... Tiểu Tuyết không sao... Sức khỏe của Tiểu Tuyết không sao.... Thả Tiểu Tuyết xuống đi mà...” Từ Mộng Tuyết tuy rằng đang giãy dụa, nhưng thân thể đã được đào tạo lại không đi theo ý muốn của cô ấy.
Cô ấy đã đem hoa huyệt trong tư thế si tiểu, hoàn toàn bị lộ ra không khí, tiểu huyệt đang run rẩy rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ, Từ Khang buông cặρ √υ' ra, quay sang nhìn hoa huyệt trần trụi một cách nghiêm túc.
“Tiểu Tuyết à, sao con lại chảy nước? Để ba xem xem, có chuyện gì đang xảy ra với nó nha.”
Vừa nói xong, ông đã đưa một ngón tay trượt vào giữa hai mép môi của hoa huyệt cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào làm cho tiểu huyệt bị bịt kín.
"Hừm..." Từ Mộng Tuyết không tự chủ được khịt mũi, sau khi Từ Khang nhận được phản hồi. Ông đẩy ngón tay vào sâu trong tiểu huyệt, sau đó ấn nó vào bức tường thịt chặt chẽ ở bên trong.
Đột nhiên, Từ Mộng Tuyết phát ra một tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào, rồi cơ thể co giật mạnh. Từ Khang biết, mình đã tìm ra được điểm nhạy cảm của cô, ông bắt đầu khóa mạnh vào điểm đó.
Từ Mộng Tuyết lúc này đã dần dần chìm vào kɧoáı ©ảʍ, thân thể dâʍ đãиɠ chuyển động, kêu lên: "Ah... a...a...a.... ưm~"
Ở phía sau, Từ Khải khó khăn dùng một tay kéo khóa kéo quần xuống, côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh bật ra ngoài, rồi anh đút thẳng vào trong tiểu huyệt của cô.
Không để cho Từ Mộng Tuyết có cơ hội phản ứng, một ngón tay còn lại vẫn còn ở mép ngoài của Từ Khang cũng được đẩy vào bên trong tiểu huyệt chật hẹp của cô ấy: "Ưʍ....Ah~....."
Từ Mộng Tuyết bị côn ŧᏂịŧ khổng lồ đột ngột đút vào làm cho cả người cô rùng mình, Từ Khải cũng thoải mái thở phào một hơi.
Sau đó, với tư thế si tiểu, bên trong có một côn ŧᏂịŧ to lớn cùng với hai ngón tay của Từ Khang, một vào một ra. Ngón tay của Từ Khang vẫn ở bên trong tiểu huyệt của cô, ông cũng không vì bị côn ŧᏂịŧ của Từ Khải đút vào mà bỏ ra.
Bàn tay tiếp tục vào sâu, ngón tay nắm chặt bức tường thịt, bức tường bên trong vốn đã chật hẹp, giờ lại chịu đựng một côn ŧᏂịŧ và hai ngón tay.
Từ Mộng Tuyết cảm nhận rõ ràng có hai dị vật trong cơ thể khiến cô càng thêm không chịu nổi: “Đừng...ah...ah...anh trai, chậm lại... ưʍ.... Ba.... đừng mà.... Đừng đút..... ngón tay..... đừng....."
"Con không muốn sao? Tiểu Tuyết không muốn dùng ngón tay của ba để kiểm tra giúp con sao? Vậy con muốn gì?"
Từ Khang chậm rãi rút ngón tay ra, đồng thời kéo thắt lưng và kéo khóa quần xuống, côn ŧᏂịŧ màu ngăm đen cong lên: “Ba biết, Tiểu Tuyết chắc chắn là muốn dùng đại côn ŧᏂịŧ của ba giúp con kiểm tra đúng không.”
Vừa nói, Từ Khang từ từ dọc theo bên hông Từ Khải chậm rãi đẩy vào, mặc dù cô đã cố ý mở rộng vách thịt ra, nhưng để cả hai cùng vào một chỗ thật sự là rất khó khăn, vì nó quá chật, nên tạm thời ông chưa thể vào hết được.
Từ Mộng Tuyết cảm giác được một cái côn ŧᏂịŧ to lớn và nóng bỏng khác đang áp vào miệng huyệt của cô, cả người cô run lên.
Cô giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng lại bị Từ Khải giữ chặt: “Đừng mà.. hai cái không được..... đừng mà..... Ba ơi... Con không muốn.... đừng mà.... Anh ơi.... buông em ra đi...ô... ô... ô... buông ra đi mà.....”
Từ Mộng Tuyết sợ tới mức khóc thành tiếng, trông rất đáng thương, nhưng cảnh tượng này lại lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai con cầm thú đang có mặt ở đây.
Từ Khang vùi đầu vào ngực của Từ Mộng Tuyết, khẽ cắи ʍút̼, ông biết chỗ mẫn cảm nhất của con gái mình chính là hai bầu lớn này.
Quả nhiên, chỉ một lát sau Từ Mộng Tuyết bắt đầu vặn vẹo cơ thể, một dòng dâʍ ɖị©ɧ lớn tiết ra từ hoa huyệt của cô.