Hoan Nghênh Đến Với Thế Giới Dục Vọng

Chương 4.1: Bị ba ba nhìn thấy (cao H)

Cảm giác kì lạ trong cơ thể Từ Mộng Tuyết lại tới. Giữa hai chân đã không khống chế được chảy ra mấy đạo chất lỏng trong suốt, đem ga giường làm ướt một mảnh, Từ Khải đương nhiên thấy, hắn biết rõ em gái mình có cơ thể dâʍ đãиɠ.

“Ưʍ.. Aa......” Từ Mộng Tuyết khó chịu giãy dụa cơ thể, cô chỉ cảm thấy trong khe l*и của mình tựa như bị vô số trùng nhỏ gặm cắn liếʍ láp, bầu vυ' căng căng , coi như cô ngu ngốc đến mấy, cũng biết bên trong có sữa đang chờ đợi phun ra ngoài, cái cảm giác xấu hổ này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, hai mắt vô thức nhìn về phía Từ Khải, trong mắt tràn đầy vẻ khát vọng.

Côn ŧᏂịŧ Từ Khải vừa phun ra xong bị cô nhìn lại lần nữa cứng chắc, bắn qua một lần nhưng côn ŧᏂịŧ lại so trước còn muốn khổng lồ dữ tợn hơn, mà côn ŧᏂịŧ vốn nên dữ tợn kinh khủng ở trong mắt Từ Mộng Tuyết lúc này lại tràn đầy dụ hoặc, “Rất muốn... Thật muốn gậy thịt bự ȶᏂασ vào trong khe l*и....”

Cơ thể cùng tư tưởng của Từ Mộng Tuyết đã bắt đầu dần đồng bộ , Từ Khải cũng không khách khí, kéo hai chân Từ Mộng Tuyết ra, giống ngày đó kéo thành hình chữ M, dữ tợn côn ŧᏂịŧ chống đỡ miệng huyệt chậm rãi đẩy vào, môi thịt mềm mại bị côn ŧᏂịŧ đáng sợ chống ra, rất nhanh liền chui vào toàn bộ.

“A.....” Hai người đồng thời thỏa mãn hừ nhẹ một tiếng.

“Tiểu Tuyết huyệt da^ʍ cắn thật chặt, muốn đem ca ca đại nhục bổng cắn đứt sao?” nói xong lại bắt đầu quyết đoán ȶᏂασ lấy lỗ nhỏ chặt chẽ.

“A... A.... A.... Ca ca, thật lớn.. A... Quá nhanh... đâm nhẹ... Ưʍ.....” Từ Mộng Tuyết không khống chế được kêu lên, cơ thể bị nhét đầy, Từ Khải dùng tay bắt được cái vυ' đung đưa tới lui của Từ Mộng Tuyết , một cái tay cầm không hết được, hắn đầu óc xấu xa lấy tay nhào nặn đầṳ ѵú, còn thỉnh thoảng nắm chặt bóp một cái, trêu đến Từ Mộng Tuyết lớn tiếng rên lên.

Từ Khải đùng đùng vung tay đến trên vυ' Từ Mộng Tuyết, bầu sữa trắng như tuyết bị đánh ra mấy lằn đỏ, “Tiểu Tuyết gọi lớn tiếng như vậy,không sợ bị cha nghe được sao?” “Để cho cha cũng xem cưng, một đứa con gái làm sao dùng cơ thể dâʍ đãиɠ của mình để câu dẫn anh trai, hửm?” Từ Khải hung hăng rong ruỗi trong lỗ nhỏ.

Từ Mộng Tuyết sau khi nghe được liền che miệng, trong mắt hàm chứa nước mắt, đề phòng âm thanh lọt ra ngoài, nhưng lời nói Từ Khải, bị cha thấy được bộ dạng dâʍ đãиɠ của cô, cơ thể không ngờ thêm nhạy cảm mấy phần.

“Tiểu Tuyết thật da^ʍ a, tiểu Tuyết nhất định nghĩ đến cha thấy cơ thể cưng dâʍ đãиɠ, sau đó dùng gậy bự của cha chơi cái lỗ da^ʍ của cưng a, như thế nào? Ca không thỏa mãn được cưng sao?”

“Ưʍ.... đừng mà anh... đâm muốn nát...Aa....”

“Tiểu Tuyết thiên phú dị bẩm, làm sao lại hỏng được?”

“A a a a, ca... Đưng mà... Từ bỏ... Tiểu Tuyết từ bỏ....” Từ Khải khóe miệng mang theo cười tà nặng nề đâm thọc lỗ nhỏ mất hồn. Đột nhiên cửa ra vào vang lên một tiếng răng rắc nhỏ, lực chú ý Từ Mộng Tuyết đều bị cây thịt bự trong cơ thể hút đi, không có chú ý tới, nhưng Từ Khải nghe được, chỉ tưởng tượng Từ Khải liền biết là ai mở cửa, dù sao trong nhà hết thảy chỉ có ba người. Từ Khải tròng mắt hơi híp, một cái ý nghĩ hiện lên ở trong đầu.

Từ Khải để cho côn ŧᏂịŧ dừng lại trong tiểu huyệt, chuyển tư thế Từ Mộng Tuyết , bây giờ đầu cô hướng về phía cửa, quỳ nằm lỳ ở trên giường, côn ŧᏂịŧ trong lỗ nhỏ chuyển động mang tới kích động khiến Từ Mộng Tuyết toàn thân run rẩy, một đôi bầu vυ' to buông thõng xuống phía dưới lắc lư tới lui, lại càng lộ vẻ lớn hơn mấy phần.

Từ Khải đỡ hông Từ Mộng Tuyết mạnh mẽ đâm thọt, “A.... Quá sâu.... Ân.... Muốn hư... Muốn nát....” Tư thế năm khiến cho côn ŧᏂịŧ đi vào càng sâu, tiêu hồn kɧoáı ©ảʍ làm Từ Mộng Tuyết không khỏi bò lên phía trước, muốn tránh né cự vật đáng sợ sau lưng, nhưng Từ Khải lại lôi mông Từ Mộng Tuyết hung hăng hướng phía sau kéo một phát, Từ Mộng Tuyết tru tréo một tiếng, cảm giác miệng tử ©υиɠ của mình lại bị thọt tới, song lần này Từ Khải lại giống như không cảm nhận được, không nhanh không chậm mài mài bên ngoài miệng tử ©υиɠ. Từ Khải tay nắm chặt bầu vυ' to đang rũ xuống, dùng sức xoa nắn. Từ Mộng Tuyết cảm giác chính mình nhanh hỏng mất, cơ thể thừa nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn khiến cho đầu óc của cô trở nên mông lung, chỉ muốn đắm chìm trong nɧu͙© ɖu͙©.

Từ Khải thấy không sai biệt lắm, liền đem Từ Mộng Tuyết lôi dậy, hai cái tay đem Từ Mộng Tuyết bế lên tư thế xi tiểu cho em bé, đứng trên mặt đất. Bởi vì tư thế nên côn ŧᏂịŧ toàn bộ chui vào, ȶᏂασ cho cơ thể của Mộng Tuyết không ngừng co quắp.

Nhưng mà lại vì Từ Mộng Tuyết không khống chế được co rúm, lỗ nhỏ hàm chứa côn ŧᏂịŧ ra ra vào vào với biên độ nhỏ, khiến cho nhục huyệt càng thêm ngứa khó nhịn. Từ Khải ôm Từ Mộng Tuyết rục rịch, Từ Mộng Tuyết cảm giác con hàng trong cơ thể cô sắp đâm xuyên, đi lại một trước một sau kéo theo côn ŧᏂịŧ một vào một ra, Từ Mộng Tuyết bị ôm không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể bị thúc ép thừa nhận côn ŧᏂịŧ kinh khủng trong cơ thể lần lượt xâm phạm cùng xung kích, nhưng tiểu huyệt không bị khống chế cũng càng dùng sức kẹp chặt côn ŧᏂịŧ.