Răng rắc ——
Từ Mộng Tuyết toàn thân lắc một cái, mờ mịt quay đầu nhìn lại, là ca ca trở về ...... Bất tri bất giác cô ở trong phòng suy nghĩ cả buổi trưa, cô cũng không có phát hiện là, cô đã rất tự nhiên đem Từ Khải xem như ca ca .
Sau khi trở về Từ Khải cũng không có lập tức lôi kéo Từ Mộng Tuyết làm “Chuyện xấu”, buổi tối lúc ăn cơm, Từ Mộng Tuyết cũng cuối cùng gặp được một thành viên khác trong nhà, thân phận cha cô.
Đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, nhìn qua rất nghiêm khắc, nhưng mà trông không có vẻ nào già, Từ Khải dáng dấp rất tốt, người đàn ông mặc dù tuổi tác lớn nhưng đi qua tuế nguyệt điêu khắc càng lộ vẻ thành thục có mị lực, có thể nói Từ Khải có một bộ phận di truyền rất lớn từ người cha này.
Từ Mộng Tuyết nghĩ thầm cha trở về ca ca hẳn sẽ không lại làm ra chuyện giống hôm qua. Nghĩ tới đây, Từ Mộng Tuyết cũng không biết chính mình là tâm tình gì, thở phào nhẹ nhõm có chút may mắn đồng thời lại có chút mất mát, cô đang chờ mong hắn sẽ làm những gì với cô, hơn nữa không thể phủ nhận cái loại cảm giác này thật sự rất tốt...
Từ Mộng Tuyết bỗng nhiên lắc đầu, cô sao có thể muốn như vậy! Cô không tin bản chất mình là một con đàn bà dâʍ đãиɠ. Lời hôm qua ca ca nói còn quanh quẩn trong đầu cô, giống như cô vốn là nên như thế .
Bữa cơm này, ánh mắt Từ Khang thỉnh thoảng rơi vào trên thân Từ Mộng Tuyết, hắn luôn cảm thấy Từ Mộng Tuyết có chỗ nào không khớp, nhưng cụ thể lại không nói được là ở đâu.
Mãi cho đến tối, thời điểm đi ngủ, Từ Mộng Tuyết nằm ở trong chăn có chút mất mát, cô cũng không biết vì sao, nhìn trên điện thoại di động cũng không có cửa sổ bắn ra nữa, điện thoại cũng hiển thị không phục vụ, nhàm chán không bao lâu liền ngủ mất .
Nửa đêm, Từ Mộng Tuyết cảm giác mình bị thứ gì đè lên, đặc biệt khó chịu, chậm rãi mở mắt ra, nhờ ánh trăng mới miễn cưỡng thấy rõ là Từ Khải, Từ Mộng Tuyết cảm giác trên mặt ẩm ướt, đưa tay đẩy người đang đè trên người ra, ca... Đứng lên... Khó chịu... Ưʍ... Từ Khải nghe được âm thanh Từ Mộng Tuyết, hơi hơi quay đầu liền hôn lên cặp môi đỏ hồng mê người, Từ Mộng Tuyết âm thanh dừng lại im bặt,trợn tròn mắt không biết làm sao nhìn người phía trên, Từ Khải giống như thưởng thức món ăn ngon hướng về phía Từ Mộng Tuyết môi hút cắn liếʍ láp lấy, một hồi lâu mới thả cô ra. Nhìn đôi môi bị hắn hôn qua trở nên hồng hồng lấp lánh ánh nước, côn ŧᏂịŧ dữ tợn vốn đã sớm dụng thẳng lại phồng lớn lên mấy phần.
“Tiểu Tuyết, ca ca đến kiểm tra cho em.” Nói xong tay liền bắt đầu rút đi áo ngủ đơn bạc trên thân Từ Mộng Tuyết.
“Không muốn... Ca ca... Không cần, em đã không sao...”
“Không có việc gì? Để cho ca ca kiểm tra một chút mới yên tâm, nếu như tiểu Tuyết thật sự không có việc gì liền chứng minh cho ca ca xem.”
Áo ngủ hai ba lần đã bị Từ Khải tháo ra, bầu vυ' khiến cho hắn mê luyến không dứt lại bật ra, tạo nên gợn sóng mê người. Từ Khải đưa tay nắm lấy hai cái vυ' vừa lớn vừa mềm, đem bóp thành đủ loại hình dạng.
Từ Mộng Tuyết không chịu được kêu ra tiếng, lắc đầu lại ưỡn cơ thể lên đem cái vυ' đưa về hướng trong tay Từ Khải, Từ Khải nhìn xem phản ứng đáng yêu của cô, cởi sạch y phục của mình, “Xem ra tiểu Tuyết còn chưa tốt, để ca ca kiểm tra thật tốt một chút.”
“Không muốn.... ư.... Không muốn....”
Từ Khải dạng chân trên người Từ Mộng Tuyết, dùng hai tay đem bầu vυ' của cô chèn ép vào giữa, sau đó để côn ŧᏂịŧ của mình cắm vào giữa khe vυ', Từ Mộng Tuyết cảm giác ở giữa hai vυ' của mình kẹp một cây gậy dài vừa nóng lại cứng cứng rắn, cơ thể bất an giãy dụa, lại một lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ Từ Khải, Từ Khải đem côn ŧᏂịŧ ra ra vào vào giữa khe vυ', một cái sâu đỉnh, côn ŧᏂịŧ đâm chọt đến cằm Từ Mộng Tuyết , Từ Khải ánh mắt chớp lên, “Tiểu Tuyết, tới há mồm, liếʍ cho ca ca.”
Từ Mộng Tuyết mê mang nhìn xuống dưới, cái thứ cực lớn dữ tợn đầy gân xanh đang trên mũi cô, tượng trưng cho hương vị đàn ông trong nháy mắt lan tràn tại chóp Từ Mộng Tuyết, chính là vật này, hôm qua hung hăng đâm vào cướp đi đêm đầu của cô, mang đến cho cô cực hạn kɧoáı ©ảʍ...
Từ Khải thấy dáng vẻ Từ Mộng Tuyết nhìn côn ŧᏂịŧ hắn ngây người, trong lòng rất là kiêu ngạo, bất mãn hướng về phía trước thọc, “Tiểu Tuyết, há mồm.”
Từ Mộng Tuyết không phản ứng kịp, chỉ nghe theo hơi hơi mở miệng nhỏ ra, cực lớn côn ŧᏂịŧ trong nháy mắt đỉnh vào, “A.... Ưʍ...”
Từ Khải cũng cảm thấy thoải mái than thở một tiếng, cái miệng nhỏ này thật mỹ diệu, em gái hắn thực sự toàn thân đều là bảo vật. Từ Mộng Tuyết miệng nhỏ bị côn ŧᏂịŧ nhét tràn đầy, cô có chút không thoải mái muốn đầu lưỡi đem nó đẩy ra ngoài, lại không nghĩ trơn mượt đầu lưỡi vô sự tự thông liếʍ láp gậy thịt dữ tợn, Từ Khải thấy dáng vẻ Từ Mộng Tuyết phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ, phối hợp với khe vυ' chậm rãi bắt đầu chuyển động, Từ Khải nghĩ thầm tiểu nha đầu này lần đầu khẩu giao lại tốt như vậy, trời sinh dâʍ ѵậŧ, trước đó làm sao lại không phát hiện ra. Nghĩ vậy, Từ Khải liền biến đổi đủ kiểu nắn bóp đùa bỡn Từ Mộng Tuyết, thao khe vυ' đồng thời hai ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú xoa , Từ Mộng Tuyết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân run lên, trong miệng bỗng nhiên dùng sức hút một cái, một cỗ chất lỏng đặc dính lại tanh bỗng nhiên phun vào cổ họng, Từ Mộng Tuyết bị sặc phải ho khan. Từ Khải thỏa mãn rút ra côn ŧᏂịŧ, nắm lấy cằm Từ Mộng Tuyết , “Lẳиɠ ɭơ, nuốt xuống.”
Có lẽ hai chữ lẳиɠ ɭơ kích động, Từ Mộng Tuyết cảm giác được bản thân đúng là đồ dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ, vô sỉ câu dẫn ca ca. Từ Mộng Tuyết nuốt một chút, đem chất lỏng có mùi vị không quá lí tưởng nuốt vào trong bụng, cô uống cạn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ca ca... Nghĩ vậy, Từ Mộng Tuyết thấy cảm giác kì lạ trong cơ thể lại xuất hiện.
Không có ai chú ý tới chính điện thoại lúc này đang lập loè ánh sáng quỷ dị.......