Hoa Minh Nguyệt, Đứng Lại!

Chương 21: Thích Đọc Tiểu Thuyết Tình Cảm

Nhóm dịch: Sea

***

“Điều này còn cần anh phải nói chắc, chẳng phải vì tôi không nghe giảng tử tế nên mới không biết viết sao…” Cái vẻ sai lè là mà vẫn già mồm của cô khiến Tần Đông Hải tức ói máu.

Anh không biết nên nói gì vào lúc này, bởi lẽ đã tức giận đến độ không thể nói nên lời.

“Đừng nghịch điện thoại nữa. Tôi mà còn thấy cô lại chơi điện thoại là tôi ‘tẩn’ cô đấy.” Anh giật lấy điện thoại của cô rồi ném sang một bên, sau đó bắt đầu hướng dẫn cụ thể.

Đầu tiên là lên mạng tìm những bài tổng hợp nghiên cứu hay, ít nhất phải hai mươi bài, sau đó xác định rõ cách thức và phạm vi nghiên cứu. Bài luận của cô có hiệu quả và ý nghĩa của bối cảnh đề tài quá ít, độ dài quá ngắn, cần phải bổ sung. Cuối cùng cần xem lại có lỗi chính tả nào cần sửa không.

Anh kéo thanh công cụ đến cuối bài luận và phê bình: “Phương pháp nghiên cứu đề tài này của cô là phương pháp khảo sát bằng câu hỏi mới đúng, chứ phương pháp nghi ngờ là cái gì?”

Hoa Minh Nguyệt chột dạ nhìn anh: “Ôi, đừng để ý đến những chi tiết này. Trước đây, tôi không tập trung nghe giảng,từ giờ tôi sẽ thay đổi, sau này sẽ không còn như vậy. Anh đừng cằn nhằn như mẹ già nữa.”

“Cô chê tôi lải nhải thì đừng mắc lỗi nữa. Đến một ngày nào đó cô trở nên xuất sắc, tôi sẽ không chỉ cằn nhằn mà còn khen cô đấy.”

Hoa Minh Nguyệt chẳng ham hố lời khen của anh, ngược lại chỉ ước gì người đàn ông “mặt đơ” này cách thật xa cô.

Dưới sự hướng dẫn của anh, cô sửa lại từng chỗ sai trong bài. Nhìn màn hình máy tính lâu khiến mắt cô hơi mỏi.

Tần Đông Hải ngồi bên cạnh rảnh rỗi thấy chán, nên định tìm quyển sách để đọc.

“Cô sửa tiếp đi, tôi ở đây đọc sách, có vấn đề gì thì cứ gọi tôi.” Anh vừa nói vừa đi đến trước giá sách, nhìn kỹ một lượt.

Hoa Minh Nguyệt nghĩ bụng, anh thậm chí còn không buồn nghịch điện thoại, thích học đến thế sao?

Không nhìn giá sách thì không biết, Tần Đông Hải vừa nhìn một cái đã giật mình khi thấy trên giá sách toàn tiểu thuyết tình cảm.

Những bìa sách xanh xanh đỏ đỏ, nào là “Tổng giám đốc xin hãy nhẹ nhàng”, “Vương gia đừng trốn”, “Tổng giám đốc xin đừng trêu chọc cô vợ nhỏ xinh đẹp”...

Chẳng trách Hoa Minh Nguyệt lại ngốc như vậy, hóa ra là đọc nhiều những quyển tiểu thuyết tình cảm này.

“Cô Cả nên ít đọc những thứ sách này thôi, vừa không tốt cho sức khỏe lẫn tâm lí. Nếu cô thích đọc tiểu thuyết thì có thể đọc bộ truyện thời dân quốc của nhà văn Thanh Lạc ấy.” Anh lấy một quyển sách từ trên giá.

Hoa Minh Nguyệt vô tình nhìn lướt qua, còn thuận miệng nói: “Quyển ‘Tiểu thư đặc công’ mà anh đang cầm trên tay cũng hay phết. Nam chính ngọt ngào cực kỳ. Anh ta là mẫu bạn trai lí tưởng của tôi đấy.”

‘Tiểu thư đặc công?’

Cái tên thật thú vị. Tần Đông Hải chưa bao giờ đọc những loại sách này, nghe Hoa Minh Nguyệt nói vậy, anh không khỏi tò mò, bèn cầm quyển sách và ngồi xuống, giở ra đọc lời mở đầu.

Phải cái, loại tiểu thuyết tình cảm này không có lời tựa mà đi thẳng vào vấn đề: Nữ chính thức dậy trên giường của nam chính là tổng giám đốc. Hai người trải qua một đêm hoan lạc, mới biết đã nhận nhầm người.

Sau khi đọc một lèo hơn mười chương, Tần Đông Hải lấy làm lạ. Loại tiểu thuyết này hoàn toàn phi logic, thật sự còn chán hơn cả phim Hàn Quốc.

Anh lẳng lặng liếc nhìn Hoa Minh Nguyệt, thấy cô vẫn đang chăm chú vào màn hình máy tính. Anh nghĩ thầm, cô gái ngang ngược này thế mà lại có trái tim thiếu nữ màu hồng.

Thời gian trôi qua, thoáng cái đã đến 12 giờ.

Chỉ trong hai tiếng đồng hồ, Tần Đông Hải đã đọc hết quyển truyện, kết cục thực sự quá ngớ ngẩn.

Anh để quyển sách lại chỗ cũ và tự hỏi những cuốn sách này bổ ích ở chỗ nào.

Khi nhìn về phía Hoa Minh Nguyệt, cô đã ngủ gục trên bàn bàn từ bao giờ.

Anh đi tới lay cô, đôi má phúng phính của cô cũng rung lên theo, trông thật giống chú heo con đáng yêu.

Tần Đông Hải hết nhéo má lại nhéo tai cô, song người đang ngủ gục trên bàn vẫn không có phản ứng gì.

Nom cô bình thường đanh đá là vậy, nhưng chẳng phải bây giờ vẫn bị anh nhéo sao?

“Ngủ ngon nhé cô Cả!”

***

Sáng hôm sau, khi Hoa Minh Nguyệt tỉnh dậy, cánh tay cô mỏi nhừ, cả người không còn sức lực. Máy tính đã đóng, còn Tần Đông Hải không thấy đâu.

Người đàn ông cục mịch chết tiệt kia...

Cô ngủ gục trên bàn mà anh cũng không biết đường để cô nằm ở chỗ êm ái, lại để cô nằm như này, khiến cô thức dậy đau nhức hết cả người

Thảo nào anh vẫn chưa có bạn gái, người như anh thể nào cũng độc thân cả đời.

Hoa Minh Nguyệt ngáp một cái, rồi mới nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ. Cô định rủ mấy cô bạn của mình đi lượn phố.

Không đúng, cô suýt nữa đã quên mất một việc, đó là giúp Trần Hương Ngâm hẹn Tần Đông Hải.

Tần Đông Hải không phải là người “dễ chơi”. Trần Hương Ngâm tưởng rằng bản thân có thể “hạ gục” anh thì quả là còn ngây thơ hơn cả cô.

Hoa Minh Nguyệt tiện tay bấm điện thoại gọi cô ấy. Nếu là bình thường, cô đã mặc kệ “bà tám” đó.

“Ô chị Hoa, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà lại gọi cho tôi thế? Nhớ tôi à?” Trần Hương Ngâm cười nói với giọng điệu kỳ quái.

Hoa Minh Nguyệt thiếu chút nữa đã không nhịn được mà nôn khan. Trần Hương Ngâm thật sự càng ngày càng đáng ghét.

“Tôi muốn thẻ vào sân gôn rộng hàng nghìn mét của nhà cậu. Đừng nói vớ vẩn nữa, ‘nổ’ luôn địa chỉ đi, tối nay tôi sẽ đưa người đó đến cho cô.”

Trần Hương Ngâm lập tức hớn hở. Hoa Minh Nguyệt không chỉ hào sảng mà còn rất giữ lời. Nếu không phải bởi vì hai người không hợp tính nhau thì có lẽ họ đã có thể làm bạn bè bình thường.

“Nhà hàng đồ tây COYJ. Cậu cứ đưa anh ấy đến rồi ra về là được, không gặp không về.”

Hoa Minh Nguyệt đáp lại một cách qua quýt, sau đó cúp máy. Cô sợ nếu còn tiếp tục nói chuyện với cô ấy thì sẽ nôn ra mất.

***

Buổi chiều.

Hoa Minh Nguyệt cùng hội chị em của mình lượn lờ trong trung tâm thương mại, và mua rất nhiều món đồ hiệu đắt tiền. Một vài cô gái hóng hớt thậm chí còn bắt đầu hỏi thăm về chuyện Tần Đông Hải.

“Chị Hoa ơi, anh chàng cao ráo đến trường cùng chị hôm ấy là ai thế?”

Hoa Minh Nguyệt cười nói: “Cậu đang nói về anh ta hả? Anh ta là gia sư mà ông nội mời về cho tôi. Đừng thấy anh ta đẹp trai, thật ra chỉ là một gã trai thẳng, ‘mặt đơ’ thôi.”

Một cô gái che miệng cười: “Trai thẳng mặt đơ thì đã sao? Trong xã hội này chỉ cần đẹp trai là được. Các chị em bảo có đúng không?”

Cả nhóm cười ầm lên: “Chuẩn, chuẩn. Nhưng sao gia sư của chị lại theo chị đến trường?”

“Em thấy anh ta 80% là bảo mẫu nam, hoặc là cháu rể mà ông cụ Hoa đã nhắm…”

Hoa Minh Nguyệt nói với vẻ mặt chán ghét: “Bảo mẫu nam cái gì, cháu rể cái gì. Chị Hoa tôi đây đã nói không có hứng thú với đàn ông là không nhé. Các cậu đừng nói linh tinh.”

“Sao chị Hoa lại không có hứng thú với đàn ông? Em còn định giới thiệu em họ của mình cho cả bọn đây này.”

“Tôi không hứng thú với đàn ông, nhưng lại hứng thú với cậu, được chưa? Em họ của cậu có đẹp trai không, là "phi công trẻ" hay "phi công lão luyện"?” Hoa Minh Nguyệt hếch cằm nói với cô bạn bằng giọng điệu trêu ghẹo.

Cô ta che miệng cười đáp: “Chỉ cần chị thích thì cậu ta có tất cả những gì chị muốn luôn.”

Trong lúc mọi người cười vang, Hoa Minh Nguyệt vô tình trông thấy một bóng dáng quen thuộc.