Hoa Minh Nguyệt, Đứng Lại!

Chương 15: Thích Bản Tiểu Thư

Nhóm dịch: Sea

***

Thấy Trần Hương Ngâm vung một khoản tiền lớn như vậy, cửa hàng trưởng mừng rơn, liền cầm lấy chiếc thẻ cô ấy đưa cho, sau đó vội vàng bảo Hứa Minh Nguyệt mau đi chào hỏi khách.

Mặc dù Hoa Minh Nguyệt không mấy tình nguyện, nhưng dù sao bản thân hiện chỉ là một nhân viên quèn, Trần Hương Ngâm mới là tiểu thư đến tìm niềm vui. Để ông nội không xem thường cô, để thoát khỏi vị gia sư mặt đơ phiền phức này, cô đành phải cắn răng tiếp đón cô ấy.

Cô nở nụ cười thân thiện hòa nhã: “Thưa cô Trần, không biết tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Đóng gói hết những món mĩ phẩm đắt nhất của quầy các cô lại, cho mỗi chị em của tôi một bộ.” Trần Hương Ngâm phởn phơ đứng giữa đám của mình.

“Em cảm ơn chị Trần ạ…”

“Chị Trần hào phóng quá đi. Được làm chị em với chị là phúc ba đời của bọn em…”

Hoa Minh Nguyệt trợn mắt. Ngay cả cô cũng không “ngửi” nổi những lời tâng bốc đó. Như này có gì mà vênh mặt, chẳng phải chỉ là vài món mĩ phẩm mấy nghìn tệ thôi sao?

Ngay sau đó, cô lại nở nụ cười: “Cô Trần thật tinh mắt, mĩ phẩm đắt nhất của cửa hàng chúng tôi đều do các ngôi sao đặt làm riêng, vừa dưỡng ẩm, giữ ẩm mà không cần phấn phủ, đảm bảo lớp trang điểm tự nhiên, nhẹ nhàng…”

Cô tuôn một tràng, nhưng lúc này toàn bộ sự chú ý của Trần Hương Ngâm đổ dồn cả vào Tần Đông Hải, hoàn toàn coi cô như không khí.

Cô ấy đi tới gần anh, quyết phải có bằng được người đàn ông này.

Cô ấy e thẹn nói: “Em là Trần Hương Ngâm, thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Trần thị. Không biết anh tên gì ạ?”

Trần thị chỉ là một tập đoàn nhỏ kém xa Tập đoàn HCMC, nghe đâu năm ngoái còn đầu tư thua lỗ hàng chục triệu đô la, thế mà vẫn chưa phá sản.

Những tin tức này liên tục hiện lên trong đầu Tần Đông Hải, tuy nhiên anh vẫn lịch sự đáp.

“Kẻ hèn họ Tần, Tần Đông Hải.”

Trần Hương Ngâm đỏ mặt, ánh mắt đầy vẻ mê trai. Tần Đông Hải không chỉ bắt mắt, dáng người cao ráo, đến cái tên cũng rất hay và cá tính. Đây đúng là hình mẫu lí tưởng của cô ấy.

Trần Hương Ngâm chưa bao giờ đưa ra quyết định trọng đại nào trong cuộc đời, nhưng hôm nay cô ấy quyết định phải có được Tần Đông Hải.

“Không biết tối nay anh Tần có rảnh không ạ? Em muốn ăn bữa cơm cùng anh.”

Cô ấy vừa nói dứt lời, đám chị em đứng bên cạnh bắt đầu ồ lên. Từ trước đến nay, chị Trần của bọn họ không tùy tiện mời ai dùng bữa, kiểu này 80% là đã “chấm” Tần Đông Hải.

Hoa Minh Nguyệt hừ nhạt, nghĩ bụng Trần Hương Ngâm vậy mà lại muốn hẹn Tần Đông Hải “liệt cơ mặt” cùng ăn cơm, chỉ e cô ả này tưởng bở rồi.

Tần Đông Hải lạnh lùng từ chối: “Cảm ơn cô, nhưng tối nay tôi đã có hẹn, sợ là không được như ý muốn của cô Trần. Nếu cô có vấn đề gì về công việc, hoặc muốn hợp tác với HCMC, mời cô đến công ty nói chuyện.”

“Vậy ngày mai, ngày kia thì sao?” Trần Hương Ngâm vẫn không từ bỏ hi vọng.

Cô ấy không tin một tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô ấy đã hạ mình mời một người tầm thường như Tần Đông Hải ăn cơm, mà anh còn không nể mặt.

“Xin lỗi cô Trần, lịch trình và công việc của tôi đã kín, tôi không rảnh.” Tần Đông Hải dửng dưng đáp.

Trần Hương Ngâm sầm mặt, anh đúng là kẻ không biết tốt xấu, song lại thật sự có nét riêng. Cô ấy thích.

Đích thân mời anh mà không thành công, Trần Hương Ngâm liền quay sang Hoa Minh Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, nhân viên nhà cậu rất cá tính, nhưng chắc hẳn sẽ nghe lời cậu nhỉ? Hay là câu nói giúp tôi vài câu.”

Dẹp!

Tần Đông Hải sẽ nghe lời cô?

Người “khó chơi” như anh có lẽ sẽ chẳng nghe lời ai, ngoại trừ ông nội cô.

Cô xua tay: “Xin lỗi nhé, chúng tôi còn phải kiếm sống, không giống cô Trần chỉ vung tay một cái là tiêu mất 200.000 tệ như không. Tôi đang làm việc, cô tự nói với anh ta đi.”

“Ô hay!” Trần Hương Ngâm tức tối giậm chân. Lúc cô ấy phản ứng lại thì Tần Đông Hải đã biến mất tăm.

“Anh ấy đâu?”

Nhóm chị em của cô ấy vội đáp: “Vừa nãy bọn em mải thử mĩ phẩm, cũng không để ý anh ấy đã đi đâu…”

7 giờ tối, cuối cùng cũng tan làm.

Hoa Minh Nguyệt đến phòng dành cho nhân viên để thay quần áo rồi đi ra thì trời đã tối đen.

Bụng cô đang réo ầm ĩ, nhưng nhìn vào điện thoại di động chỉ còn lại bốn tệ hai đồng, cô quyết định về nhà ăn cơm.

Nếu là trước đây, cô đã ăn uống thả cửa ở bên ngoài, sau đó bắt taxi về nhà đánh một giấc, chứ đâu buồn phiền vì mấy đồng bạc như này?

Có điều, hiện giờ số dư trong điện thoại còn chẳng đủ để cô đi xe buýt.

“Mệt chết đi được…” Hoa Minh Nguyệt cất tiếng than thở. Sau một ngày đứng trên đôi giày cao gót 5 phân, chân cô cũng sắp gãy đến nơi.

Đèn xanh bật sáng, cô băng qua đường. Chợt có tiếng còi ô tô vang lên sau lưng.

Cô quay đầu lại nhìn thì thấy chiếc xe ô tô đó nhang nhác giống xe của nhà họ Hoa.

Cửa sổ xe màu đen hạ xuống, khuôn mặt của Tần Đông Hải xuất hiện. Phải nói rằng người đàn ông này quả thật rất điển trai, chẳng trách cô ả Trần Hương Ngâm kia lại chết mê chết mệt anh.

“Sao?” Cô tức giận nhìn anh, nói: “Anh lại đến cười nhạo tôi hả? Họ Tần kia, anh là ma đấy à, mà cứ như âm hồn không tan thế?”

Tần Đông Hải mở cửa xe, nói: “Tôi đã nói là tôi chưa từng coi bất cứ ai là trò cười, cô nghĩ nhiều rồi.”

Hoa Minh Nguyệt chống nạnh, ra dáng “chị đại”: “Đi đến đâu cũng gặp anh, vậy anh giải thích thế nào? Không phải anh yêu bản tiểu thư đấy chứ?”

“Yêu?” Tần Đông Hải cúi đầu, cười khẽ.

Đây là lần đầu tiên Hoa Minh Nguyệt thấy anh cười. Hóa ra, anh không bị liệt mặt mà còn biết cười.

Cô hất hàm: “Thừa nhận rồi chứ gì? Anh yên tâm đi, tôi sẽ không chế giễu anh đâu, dù sao cũng có rất nhiều người yêu tôi.”

“E là cô còn chưa tỉnh ngủ nhỉ?” Tần Đông Hải nói không nể nang.

“Tình yêu cần phải có nền tảng tình cảm, phải thích trước rồi mới đến yêu. Cô có gì đáng để tôi thích không?” Anh nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.

“Xinh xắn, cao vừa phải, ngoại hình coi như là đạt tiêu chuẩn bạn gái lí tưởng, tính tình thì vừa đanh đá vừa vô phép vô tắc. Không đến nỗi vô tích sự, nhưng đúng là vung tiền như rác, chẳng làm được trò trống gì. Ngoại trừ vẻ ngoài và gia thế ra, cô Cả Hoa còn điểm gì thu hút người khác không?”

Phải thừa nhận là chỉ với hai điểm đó của cô cũng đủ để hấp dẫn người khác. Có ai kết thân với cô mà không phải vì gia thế của cô chứ? Nhưng đám chị em xung quanh cô có mấy người là thật lòng?

“Tôi tốt bụng! Tôi lương thiện! Tôi luôn là người ưu tú nhất trong mắt ông tôi.” Hoa Minh Nguyệt không muốn chịu thua. Cô cảm thấy rõ ràng là mình cũng không đến nỗi nào.

Tần Đông Hải nói: “Tốt bụng có thể ăn được thay cơm không? Ông nội cô thật sự đã bảo vệ cô quá tốt. Bây giờ cô còn chưa bước chân ra ngoài xã hội, sau này cô sẽ biết thế giới này tàn khốc cỡ nào.”

Hoa Minh Nguyệt im lặng. Người đàn ông này rành rành là đến để chê cười và cố ý chọc tức cô.

“Ục ục ục.”

Bụng cô hăng hái kêu réo khiến cô xấu hổ không để đâu cho hết. Cô đã hết lần này đến lần khác đánh mất thể diện trước mặt anh.

Hoa Minh Nguyệt cáu kỉnh chỉ vào người đang ngồi trong xe: “Tần Đông Hải, vừa rồi anh không nghe thấy gì đâu đấy. Không phải bụng tôi kêu mà là bụng anh kêu. Tôi không đói.”

Anh chẳng buồn phí lời với cô, như vậy thật quá trẻ con. Anh chỉ nói:

“Lên xe đi, tôi đưa cô đi ăn cơm.”