Hoa Minh Nguyệt, Đứng Lại!

Chương 14: Đàn Ông Như Này Đúng Là Cực Phẩm!

Nhóm dịch: Sea

***

“Từ chức?” Cửa hàng trưởng cười khẩy: “Cô đã ký hợp đồng lao động với công ty chúng tôi, nếu cô đơn phương vi phạm điều khoản hợp đồng thì cứ ở đó mà bồi thường tiền đi!”

“Bồi thường bao nhiêu?” Hoa Minh Nguyệt nghệt mặt. Cô chưa từng đi làm, cho nên hoàn toàn không biết còn có khái niệm đó.

Cách nghĩ của cô rất đơn giản, công việc này cô muốn làm thì làm, không muốn làm thì thôi. Khi cô đến làm, họ còn chưa trả tiền cho cô, sao lúc cô rời đi lại bắt cô bồi thường?

“Cô Trần đã nói rồi, cô phục vụ cô ấy, cô ấy sẽ chi 200.000 tệ mua hàng của chúng ta. Nếu cô từ chức bây giờ thì sẽ gây thiệt hại 200.000 tệ cho công ty. Cô nói xem, số tiền này có phải nên tính cho cô không?” Cửa hàng trưởng lên mặt nạt Hoa Minh Nguyệt. Cô ta đã gặp rất nhiều những cô gái trẻ mới chân ướt chân ráo ra ngoài xã hội, không chịu được dù chỉ một chút xíu thiệt thòi như cô.

Cô ta lại chẳng phải là bố mẹ của cô, dựa vào cái gì mà phải nuông chiều cô? Cô muốn bỏ việc giữa chừng đúng không? Được thôi, cô cứ bồi thường đủ 200.000 tệ, cô ta sẽ lập tức buông tha cho cô.

“Hứ, không phải chỉ là 200.000 tệ thôi sao, tôi đền là được chứ gì.” Hoa Minh Nguyệt lấy điện thoại di động ra gọi cho một cô bạn của mình.

Mới đầu người ở đầu dây bên kia còn rất nhiệt tình tiếp chuyện, nhưng sau khi nghe cô hỏi vay 200.000 tệ, cô ta liền ấp úng, còn lấy cớ là tín hiệu chập chờn, rồi cúp máy.

Hoa Minh Nguyệt không chịu bỏ cuộc, bèn gọi thêm vài cú điện thoại nữa, nhưng kết quả đều giống nhau. Vừa nói đến chuyện vay tiền, đám chị em xưa nay cả ngày bám lấy cô tíu tít “chị Hoa ơi, chị Hoa à” lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.

Hoa Minh Nguyệt cảm thấy rất hối hận. Hừ, “quân gà cỏ” này... Lúc trước, cô đúng là bị mù. Trước đây, bất kể là đi ăn, đến quán bar, đi du lịch hay đi mua sắm, toàn bộ đều do cô “bao” hết. Số tiền cô đã tiêu xài cho bọn họ, không đến 10 triệu tệ (3 tỉ rưỡi ) thì cũng phải đến 8 triệu tệ (2 tỉ ????.

Khi cô xông xênh, người nào người nấy luôn mồm “chị chị em em” thân thiết với cô. Bây giờ, chẳng qua hỏi vay bọn họ 200.000 tệ mà cả đám đã trở mặt, chối đây đẩy.

Được, được lắm, đợi đến khi về nhà, cô nhất định sẽ xử lý bọn họ.

“Thế nào, bốc phét sớm quá, nên giờ không xoay được tiền hả?” Nhìn vẻ mặt khó coi của Hoa Minh Nguyệt, cửa hàng trưởng không cần đoán cũng biết kết quả.

Cô ta đã bảo mà, người thật sự có thể vung bừa 200.000 tệ thì đã mặc đẹp, đi mua sắm như Trần Hương Ngâm, chứ ai lại ăn no rửng mỡ chạy đến làm nhân viên quầy bán mĩ phẩm?

Hoa Minh Nguyệt cúi đầu, nói lí nhí: “Cho tôi nợ được không? Chậm nhất là nửa tháng, tôi hứa sẽ trả đủ 200.000 tệ.”

“Bớt cò kè mặc cả ở đây đi, hoặc đền tiền rồi rời đi ngay bây giờ, hoặc ngoan ngoãn hầu hạ cô Trần.”

Bởi vì Trần Hương Ngâm vênh vang đắc ý, cho nên rất nhiều người đã xúm lại, chờ xem hồi kết của vở hài kịch này.

Cửa hàng trưởng sợ ảnh hưởng đến hình tượng, tuy rằng vẻ mặt tươi cười nhã nhặn, nhưng giọng điệu lại khiến người ta sởn gai ốc.

Từ nhỏ đến giờ, Hoa Minh Nguyệt chưa từng phải chịu uất ức như này, đôi mắt cô đã rơm rớm lệ, khuôn mặt đỏ bừng vì nín nhịn. Tần Đông Hải vốn định khoanh tay đứng nhìn, muốn để cô tự trải nghiệm sự khắc nghiệt của xã hội.

Song khi thật sự nhìn thấy cô như thế, anh lại không đành lòng. Tuy Hoa Minh Nguyệt là con nhà giàu, nhưng cô đến đây làm việc là vì muốn kiếm tiền bằng công sức của mình một cách đàng hoàng chính đáng, sao bỗng dưng lại phải chịu sự sỉ nhục này?

Nghĩ vậy, anh bước lên phía trước.

Có lẽ do khí thế của anh quá mạnh mẽ, những người vây xem đều tự động nhường đường cho anh, để anh nhanh chóng đi đến trước mặt Hoa Minh Nguyệt.

Cô vốn đang cố gắng nén nước mắt, nhưng vừa nhìn thấy anh, nước mắt lập tức tuôn rơi, còn lớn tiếng trách anh: “Anh cũng đến để cười nhạo tôi phải không?”

“Tôi không nhàm chán như cô đâu.” Suy nghĩ ấu trĩ của cô khiến anh cảm thấy buồn cười. Cô chiêu này thật sự vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ.

Sự việc đã ầm ĩ như vậy, chung quy phải có lời giải thích. Tần Đông Hải bước tới chỗ Trần Hương Ngâm, nói to: “Cô Trần, nếu vì chuyện hôm nay mà Hoa Minh Nguyệt khiến nhà họ Hoa giận lây sang nhà họ Trần, cô có gánh được hậu quả không?”

Chỉ là, lúc này Trần Hương Ngâm hoàn toàn không để lọt tai bất cứ lời nói nào, ánh mắt của cô ấy đã bị thu hút ngay khi anh vừa xuất hiện.

Không riêng gì Trần Hương Ngâm, ngay cả các cô bạn đi cùng cô ấy cũng tròn mắt nhìn anh. Với thân phận của mình, họ đã gặp rất nhiều các anh chàng đẹp trai. Cho dù là các ngôi sao nổi tiếng, chỉ cần bọn họ muốn thì luôn có cách để hẹn gặp được.

Nhưng họ chưa từng thấy ai có sức cuốn hút như Tần Đông Hải. Tuy anh ăn mặc bình thường, song vóc người cao ráo, vai rộng eo thon, lại thêm cặp chân dài kia, quả là thân hình của người mẫu. Khuôn mặt anh càng không cần phải nói, ngoài đường nét đâu ra đấy còn có thêm vẻ cấm dục. Người đàn ông như này, đúng là cực phẩm.

Lúc thấy anh đi về phía mình, Trần Hương Ngâm chỉ cảm thấy sắp ngừng thở đến nơi. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, dường như mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại, thời gian lẫn không gian đều ngưng đọng, cả thế giới chỉ còn lại hai người họ...

“Cô Trần.” Thấy Trần Hương Ngâm có vẻ như không nghe thấy lời anh nói, Tần Đông Hải huơ tay để thu hút sự chú ý của cô ấy: “Cô nghĩ thế nào về những điều tôi vừa nói?”

“Anh nói gì cơ?” Trần Hương Ngâm như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thẹn thùng nắm lấy góc váy, cố gắng trấn tĩnh lại.

Trời ạ, không ngờ hôm nay cô ấy lại gặp được “nửa kia” của mình. Người đàn ông này quá hoàn mĩ, cô ấy nhất định phải có được anh.

Tần Đông Hải kiên nhẫn lặp lại những lời đã nói.

Lần này, Trần Hương Ngâm nghe thấy rõ, sau đó bắt đầu lưỡng lự. Ngày thường, cô và Hoa Minh Nguyệt chí chóe thế nào cũng không sao, nhưng nếu lần này cô ấy thật sự xúc phạm cô...

Ai cũng biết Hoa Minh Nguyệt chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoa, nếu cô ấy nhất thời vui vẻ mà để liên lụy đến nhà họ Trần, thì thật sự sẽ không gánh nổi hậu quả.

Nghĩ đến đây, Trần Hương Ngâm càng quyết tâm phải có được người đàn ông trước mặt. Người nhìn xa trông rộng như anh sẽ là một người vừa tình cảm vừa lí trí.

Cô ta ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định: “Anh nói đúng, hòa khí sinh tài. Minh Nguyệt, chuyện lúc nãy coi như là tôi không đúng. Chúng ta mỗi người lùi một bước, đừng làm căng nữa nhé.”

“Cái gì mà coi như là cậu không đúng, rõ ràng là cậu sai mà.” Hoa Minh Nguyệt lẩm bẩm, mặc dù trong lòng ấm ức, nhưng lại nhìn Tần Đông Hải với ánh mắt tò mò.

Người đàn ông này cũng thật có tài, ngay cả hạng người càn quấy như Trần Hương Ngâm mà anh cũng “giải quyết” được chỉ bằng dăm ba câu.

“Thế khoản phí…” Thấy hai bên đã hòa hảo, cửa hàng trưởng cuống lên: “Đừng làm căng nữa” là thế nào? Vậy 200.000 tệ đã nói thì làm sao bây giờ?

Trần Hương Ngâm phất tay một cách hào phóng: “Nể mặt quý anh đây, quẹt thẻ 200.000 tệ có là gì.”

Hoa Minh Nguyệt nom vẻ mê trai của Trần Hương Ngâm, thầm lấy làm hả hê. Cô ấy mà thích trai thẳng như Tần Đông Hải, về sau sẽ được “nếm” đủ.