Cầu Tử Ký Sự

Chương 4: Tao bức dơ bẩn ( H )

Ngọc nương không biết nam nhân này là ai, hắn đã thao nàng rất lâu, những người ở xung quanh đã dần lục tục đi gần hết rồi mà dươиɠ ѵậŧ của hắn vẫn còn cắm ở trong tiểu huyệt của nàng, liên tục thọc vào rút ra không có dấu hiệu muốn bắn.

"Đại ca... Tao hóa muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙... Mau bắn cho ta... Aaa... Lại thao nữa... Dươиɠ ѵậŧ to quá... Aaa..."

"Tiện huyệt này thật là chặt, cho đại ca thao thêm một lúc nữa đi, tối mai chưa chắc đại ca đã được thao tiểu tao huyệt này của ngươi.”

Nam nhân có chút luyến tiếc, nộn huyệt mới mẻ thao thích như vậy, không biết là tối mai dươиɠ ѵậŧ của ai sẽ may mắn được thao lộng cái da^ʍ huyệt này.

Dã hợp nam nữ xung quanh đều đã đi hết cả rồi, nam nhân mới chịu bắn vào trong bụng của Ngọc nương, lưu luyến mà rút côn ŧᏂịŧ ra rồi để cho Ngọc nương rời đi.

Mới là đêm đầu tiên thôi mà Ngọc nương đã bị bắn vào trong đến tận ba lần, mỗi lần bắn tinh, nam nhân xa lạ kia đều thọc vào nơi sâu nhất để đảm bảo mỗi một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn đều được rót vào trong tử ©υиɠ của nàng.

Bắn nhiều như vậy, miệng huyệt bị thao lâu đã biến thành hình tròn cho nên lúc đi đường cũng khó tránh khỏi việc bị chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng dính nhớp ở bên trong.

...

Đêm khuya.

Ngọc nương mang theo một bụng đã bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi trở về nhà.

Thấy phòng của Chu bà tử tối om, nàng đoán chắc là bà đã đi ngủ, nhưng mà Ngọc nương lại nhìn đến phòng ngủ của nàng cùng với Chu Hồng vẫn đang còn sáng đèn.

Rõ ràng là Chu bà tử đã nói rằng Chu Hồng sẽ lên trấn trên làm việc mấy ngày, chắc chắn là hắn sẽ không phát hiện ra, sao hắn lại trở về đột ngột như vậy?

Ngọc nương hoảng sợ tột độ, tay chân run rẩy chần chừ mãi không dám mở cửa.

Cuối cùng sau khoảng mười lăm phút đứng ở bên ngoài, chuẩn bị tâm lý xong xuôi rồi nàng mới dám mở cửa ra rồi bước vào trong.

Chu Hồng đang ngồi ở mép giường, nhìn thấy Ngọc nương trở về trong bộ dạng quần áo hỗn độn bất chỉnh liền lạnh lùng hỏi: "Vừa mới đi đâu về?"

Ngọc nương cứng họng không biết phải trả lời thế nào.

Chu Hồng đột nhiên đùng đùng nổi giận nói: “Đêm hôm đi ra ngoài dâng bức lên cho dã nam nhân thao, tao hóa không có dươиɠ ѵậŧ thao tiện bức một đêm liền không chịu nổi có phải không? Ngươi cơ khát đến mức nào mà lại có thể đi đến nơi đó?"

Lúc Chu bà tử thấy con trai trở về bất thình lình, đột nhiên cũng không biết phải nói với hắn như thế nào về chuyện hắn bị vô sinh cho nên chỉ nói rằng Ngọc nương đã đi đến đất hoang cầu tử, buổi tối khi nào nàng trở về sẽ giải thích với hắn sau.

Ngọc nương bị nam nhân xa lạ thao huyệt vốn dĩ đã cảm thấy áy náy vô cùng đối với Chu Hồng, nghe thấy hắn nói vậy lập tức lên tiếng giải thích: "Tướng công, không phải như vậy, thϊếp không có..."

Nhưng mà nàng lại bất giác nói không nên lời.

Chu Hồng thấy thế thì lửa giận càng tăng: "Ngươi không có cái gì? Tao bức của ngươi không có bị dã nam nhân thao lạn? Hay là tao bức của ngươi không có bị nam nhân khác bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn vào bên trong?"

Hắn tự biết mình không có bản lĩnh ở trên giường, vì thế cho nên hắn vẫn luôn tôn trọng yêu thương kiều mỹ thê tử để bù đắp cho ủy khuất của Ngọc nương, nhưng thật không ngờ Ngọc nương lại nhân lúc hắn không có nhà mà lén đi đến bãi đất hoang kia để làm chuyện dâʍ ɭσạи.

"Cởϊ qυầи áo ra!”

"Không, tướng công, đừng mà..."

Ngọc nương nhìn Chu Hồng cố gắng van xin nhưng mà hắn lại âm trầm thô bạo quát lên: “Ngồi lên ghế, cởϊ qυầи áo, dạng chân ra!”

Dưới ánh mắt bức bách của hắn, Ngọc nương đành phải ngồi xuống ghế dựa ở bên cạnh, run rẩy mà chậm rãi cởϊ qυầи áo ra.

Phần thân trên của nàng cũng không có dấu vết gì đáng nói, nhưng mà hạ thể lại dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi nhão nhoét, môi âʍ ɦộ bị thao đến mức sưng đỏ cả lên, không thể nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là vừa mới bị dươиɠ ѵậŧ thao lộng qua.

Chu Hồng tưởng tượng đến cảnh Ngọc nương dâʍ đãиɠ nằm dạng chân ra tiếp nhận côn ŧᏂịŧ của nam nhân khác thọc vào rút ra, hỏa khí ở trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

Hắn lôi kéo Ngọc nương cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy mà đi đến phòng tắm, bắt Ngọc nương ngồi vào trong cái bồn gỗ, thô lỗ mà cắm ngón tay vào trong huyệt động sưng đỏ của nàng rồi móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong ra ngoài.

Sắc mặt của hắn thật sự quá mức đáng sợ cho nên Ngọc nương chỉ có thể ngồi im tùy ý để yên cho Chu Hồng moi lộng.

"Tao bức dơ bẩn cần phải rửa cho thật là sạch sẽ!”

Chu Hồng âm trầm hỏi: "Đêm nay bị dươиɠ ѵậŧ của dã nam nhân thao có sướиɠ không?"

"Tướng công, thϊếp có thể giải thích... A!"

Chu Hồng gầm lên: “Ta hỏi ngươi là hôm nay bị dươиɠ ѵậŧ của dã nam nhân thao bức có sướиɠ không?"

Ngọc nương chưa từng thấy Chu Hồng như vậy, nàng sợ hãi co rúm người vào rồi nói: "Sướиɠ.”

Chu Hồng khinh thường mà phun ra hai chữ: "Tiện nhân."

Moi hết sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài, Chu Hồng liền kéo Ngọc nương trở về phòng, cởϊ qυầи áo ra rồi cầm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn thô bạo cắm vào trong tiểu huyệt ướŧ áŧ của nàng mà liên tục đưa đẩy, dươиɠ ѵậŧ vừa mới đi vào liền bị dâʍ ŧᏂủy̠ tưới ướt đẫm cả qυყ đầυ.

Ngọc nương vừa mới bị dã nam nhân thao hơn hai canh giờ, lúc này lại bị nam căn quen thuộc của Chu Hồng cắm vào trong, tao bức cơ khát quấn lấy thịt trụ của hắn không chịu buông ra, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng chảy không ngừng.

Chu Hồng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đỉnh điểm, côn ŧᏂịŧ sưng to hơn so với bình thường, thời gian cũng trụ được lâu hơn nhiều.

Bị trượng phu thao lộng không hề thương tiếc, đôi bàn tay của hắn không ngừng thô lỗ xoa bóp nhào nặn cặρ √υ' của nàng, Ngọc nương che miệng lại để ngăn không cho chính mình kêu ra tiếng.

Chu Hồng tức giận, nàng có thể hiểu được, nhưng mà hắn cứ như biến thành một người khác khiến cho Ngọc nương cảm thấy thật sự rất sợ hãi.

Nàng biết là để cho nam nhân khác thao bức là rất có lỗi với tướng công, nhưng mà rõ ràng là Chu bà tử đã ép nàng đi đến đất hoang cầu tử, nàng không thể không đi được.