Không biết có phải vì đã một thời gian rồi không quay phim hay không, hay là nguyên nhân khác, mà ngày hôm nay việc quay phim tiến hành rất không tốt.
Không chỉ mỗi Phượng Cừ có biểu hiện không tốt, mà đến Đường Tâm Nhan cũng rất nhiều lần không được, điều này khiến cô khá mệt mỏi.
Nhìn những người nhân viên bên cạnh, Đường Tâm Nhan không khỏi cảm thấy tự trách.
“Nghỉ ngơi một chút đi, mười lăm phút nữa lại quay tiếp.” Đạo diễn nhìn Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan đều không lấy ở trong trạng thái, chỉ có thể tuyên bố tạm nghỉ.
Đạo diễn tuyên bố tạm nghỉ, Phượng Cừ lập tức đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, có muốn uống cốc cà phê không?” Phượng Cừ đem cà phê, đặt ở trước mặt Đường Tâm Nhan, với một nụ cười mê hoặc lòng người trên mặt.
“Xin lỗi, tôi không uống, tôi ra xe trước, ông xã tôi đang đợi.” Đường Tâm Nhan cười nhẹ, lập tức đi về hướng chiếc xe đang đỗ.
Cô bước lên xe, nét mặt tẻ nhạt.
“Sao vậy? Quay phim không thuận lợi à?” Nhìn thấy trên mặt người phụ nữ của mình không có biểu cảm gì, Mặc Trì Úy ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.
“Hôm nay thực sự rất không vào trạng thái, không những Phượng Cừ biểu hiện không tốt, mà đến bản thân em, cũng diễn không tốt rất nhiều lần.” Đường Tâm Nhan mím đôi môi đỏ mọng gợi cảm.
“Đồ ngốc này, ai mà chẳng không thể ngay lập tức vào trạng thái được, tin anh đi, nghỉ ngơi một chút, lát nữa anh sẽ đứng ở bên cạnh em, tiếp thêm động lực cho em.”
Mặc Trì Úy ôm cô vào lòng, áp sát vào l*иg ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, Đường Tâm Nhan cảm thấy trái tim từ từ bình ổn.
Trong mười lăm phút nghỉ giải lao này, Đường Tâm Nhan vẫn luôn dựa trong l*иg ngực Mặc Trì Úy, cho đến khi trợ lý đến gõ cửa xe.
“Anh sẽ đi cùng em.”
Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, đi ra khỏi xe, trực tiếp đi đến trước mặt đạo diễn.
“Tổng giám đốc Mặc, anh như vậy là…” Nhìn thấy Mặc Trì Úy, đạo diễn vẫn là có chút bất an, rốt cuộc tự mình đối mặt, nhưng là một con cá sấu lớn trên thương trường.
Chỉ cần có một câu nào đắc tội anh, có lẽ sự nghiệp đạo diễn của mình sẽ phải dừng lại ngay lập tức.
“Không cần quan tâm đến tôi, tôi chỉ là đi quay cùng người phụ nữ của mình thôi, cổ vũ cô ấy.” Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói, người vô cảm như anh, trên mặt lại mang theo nụ cười dịu dàng, nụ cười như vậy, khiến cho mọi người yên tâm mà thở dài một hơi.
“Được rồi, ai vào việc nấy, chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.” Đạo diễn hét lên.
“Đi đi, anh ở đây xem em diễn.”
Sau khi nhẹ nhàng hôn lên má Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy mới dịu dàng nói vào tai cô.
Trước mặt nhìn người như vậy, bị anh hôn, Đường Tâm Nhan vẫn là cảm thấy có chút ngại ngùng, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ, từ đầu đến cuối vẫn luôn nở một nụ cười hạnh phúc.
Phượng Cừ đứng cách đấy không xa, khi nhìn thấy cảnh Mặc Trì Úy hôn Đường Tâm Nhan, hai tay dùng lực nắm chặt lại, ánh nhìn tàn bạo trong con mắt anh ta, khiến người đại diện đứng bên cạnh, có một cảm giác lo lắng sợ hãi.
“Anh Phượng, nhịn một chút, Mặc Trì Úy anh không đắc tội được đâu.” Người đại diện nhìn thấy ánh mắt hung ác của Phượng Cừ, lập tức mở miệng nói.
“Cút đi.”
Phượng Cừ trực tiếp đẩy người đại diện đang đứng trước mặt mình ra, rồi sải bước lớn đi về phía Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan, chúng ta có thể bắt đầu quay rồi, tôi đã chuẩn bị kỹ càng rồi.”
Mặt Phượng Cừ tươi cười khi thấy Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Em đi quay đã, anh ở đây đợi em nhé.”
Nói xong câu này với Mặc Trì Úy, cô mới cùng Phượng Cừ, đi về phía trước.
Có lẽ có sự kiên trì của Mặc Trì Úy, tâm trạng Đường Tâm Nhan đã hồi phục rất nhiều, sau vài phân cảnh, hai người đều quay rất tốt, điều này giúp cô nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Đôi mắt Mặc Trì Úy trìu mến, vẫn luôn dán chặt trên người Đường Tâm Nhan.
Có điều khi anh nhìn thấy chiếc đèn chùm pha lê lỏng lẻo trên trần nhà, anh không khỏi kinh ngạc hít một hơi thật sâu.
“Bà xã, cẩn thận.” Anh lập tức lao về phía cô, chính lúc Đường Tâm Nhan đang quay với Phượng Cừ, vô cùng hoảng hốt.
Cho đến khi cô phản ứng lại, Mặc Trì Úy đã đẩy cô tránh ra, Đường Tâm Nhan tận mắt nhìn thấy, chùm đèn pha lê to lớn, rơi xuống đập vào người Mặc Trì Úy, những mảnh pha lê phủ đầy trên người anh.
“Ông xã…” Tất cả mọi người đều sững sờ, đến khi Đường Tâm Nhan hét lớn lên một tiếng, mọi người mới phản ứng lại, lập tức đến bên cạnh Mặc Trì Úy.
“Tổng giám đốc Mặc…”
“Ông xã, anh đừng có dọa em, anh… anh mở mắt ra nhìn em đi.” Mặc Trì Úy vẫn nhắm chặt mắt, điều này khiến trong lòng Đường Tâm Nhan, có dự cảm chẳng lành.
“Mau gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu đi.” Mặc Trì Úy vẫn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa trên trái còn đang chảy máu, Đường Tâm Nhan gào thét lên như phát điên.
“Đã gọi xe cấp cứu rồi, xe sẽ đến ngay thôi.” Đạo diễn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, kinh ngạc nhìn Đường Tâm Nhan.
“Ông xã, anh mau mở mắt ra đi, anh không thể cứ hôn mê như vậy được, anh đừng có dọa em.”
Đường Tâm Nhan không ngừng hét bên tai Mặc Trì Úy, qua được một lúc, đôi mắt anh mới từ từ mở ra.
“Đồ… đồ ngốc, anh… anh chưa chết.” Nhìn thấy mặt cô toàn là nước mắt, Mặc Trì Úy vô cùng đau lòng, anh vươn tay muốn lau nước mắt trên mặt Đường Tâm Nhan, nhưng không còn chút sức lực nào.
Xe cấp cứu rất nhanh đã đến hiện trường, lập tức đưa lên xe cấp cứu vì Mặc Trì Úy lại ngất đi một lần nữa.
“Đèn pha lê tốt như thế, sao có thể rơi xuống như vậy? Hôm qua người bố trí hiện trường, không phải đã kiểm tra cẩn thận rồi sao?” Sau khi đưa Mặc Trì Úy lên xe cấp cứu, mọi người mới bắt đầu bàn tán.
Bời vì Đường Tâm Nhan đã đi đến bệnh viện cùng anh, nên đạo diễn không còn cách nào khác, đành phải thông báo việc quay phim hôm nay tạm thời dừng lại.
“Anh Phượng, anh biết tại sao mà đèn pha lê bị rơi xuống phải không?” Người đại diện đứng bên cạnh, sau khi Mặc Trì Úy xảy ra sự cố, vẫn luôn nhìn theo Phượng Cừ.
Anh ta đột nhiên phát hiện, từ đầu đến cuối, biểu hiện của Phượng Cừ vẫn luôn rất bình tĩnh, mà trong mắt anh ta, kinh ngạc lại có cả nét cười trên nỗi đau của người khác.
Một ánh mắt sắc lạnh lập tức dán trên người đại diện.
“Câm ngay miệng của anh lại.” Phượng Cừ nói câu này, trực tiếp đi tới xe bảo mẫu của mình.
Mặc Trì Úy, tôi xem xem anh làm sao mà ra phim trường: “giám sát” tôi và Tâm Nhan.
Phượng Cừ ngồi trên xe, gương mặt anh tuấn nở một nụ cười xấu xa.
Bởi vì chảy máu quá nhiều, Mặc Trì Úy vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, mà đèn pha lê đập vào người anh, do sức mạnh quá lớn nên có rất nhiều mảnh vỡ, tất cả đều đâm vào lưng anh.
Nhìn chiếc áo sơ mi của Mặc Trì Úy đã bị dính đầy máu đỏ, Đường Tâm Nhan tràn đầy tự trách.
Tại sao lại ngốc như vậy? Nếu như không đẩy cô ra thì sao có thể bị thương nặng như vậy chứ? Trì Úy, anh ngàn vạn lần đừng có chuyện gì cả, nếu không em sẽ gục ngã mất.
Đôi mắt Đường Tâm Nhan tràn đầy lo lắng, vẫn luôn nhìn chằm chằm trước cửa phòng phẫu thuật, mười ngón tay đan vào nhau, không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện cho Mặc Trì Úy bình an vô sự.