"Hắn ly khai sơn môn, đi Đạo Thiên Cổ Thành không biết làm chuyện gì ." Nguyệt Minh Không giải thích nói.
Cố Trường Ca không nói cho nàng, nàng cũng sẽ không hỏi đến.
Mà dựa theo những gì nàng biết về Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca rất có thể là chạy tới Đạo Thiên Cổ Thành tính toán ai đó, dù sao hắn một bụng đều là ý nghĩ xấu xa, cả ngày đều suy nghĩ làm sao đoạt được các loại cơ duyên.
Bất quá Nguyệt Minh Không có chút nghi hoặc.
Vì sao Cố Tiên Nhi nhắc đến Cố Trường Ca, sắc mặt ngược lại không có nhiều cừu hận lắm, ngược lại rất bình tĩnh thậm chí có chút thất vọng?
Cố Tiên Nhi bởi vì không nhìn thấy Cố Trường Ca, vậy mà lại có chút thất vọng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cố Tiên Nhi đối với Cố Trường Ca không phải là hận thấu xương sao?
Nguyệt Minh Không bỗng nhiên có chút nghĩ không thông.
Bất quá rất nhanh, nàng liền không nghĩ nhiều, tiếp tục mở miệng nói, " kỳ thật chuyện năm đó, ta sớm đã nghe nói qua, Cố Trường Ca thật sự rất quá đáng bất quá về sau ta sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ ngươi. Cố Trường Ca người này rất nguy hiểm, thủ đoạn của hắn ngươi đơn giản không tưởng tượng nổi, trước đó không nắm chắc, tuyệt đối không nên xung đột cùng hắn "
Đây có thể coi là một số thông tin ít ỏi nàng có thể nói với Cố Tiên Nhi.
Về phần Cố Tiên Nhi tin hay không, đó là chuyện của nàng.
Cố Tiên Nhi nghe vậy, hơi nghi hoặc một chút. Nguyệt Minh Không tìm đến nàng, chính là vì nói chuyện này sao? Bất quá nàng vẫn là có thể cảm nhận được hảo ý của Nguyệt Minh Không.
"Ta đã biết, Đa tạ hảo ý của ngươi.",
"Bất quá ta vẫn còn có chút không hiểu, ngươi không phải là vị hôn thê của Cố Trường Ca sao? Tại sao muốn nói với ta những thứ này?" Nàng hỏi.
"Không phải vì cái gì. Ta chỉ có thể ta cố gắng trong hết khả năng để đền bù sự áy này cùng bất an trong lòng a" Nguyệt Minh Không nghe vậy, khóe miệng ý cười tự giễu, sau đó rất nhanh khôi phục lại.
"Hắn làm chuyện ác, ta giúp hắn trả lại."
Nghe nàng nói như thế, Cố Tiên Nhi không khỏi ngây ngẩn cả người, trầm mặc không nói gì.
Nàng không nghi ngờ câu nói của Nguyệt Minh Không là giả, ngược lại có chút rung động.
Đây rốt cuộc phải yêu một người bao nhiêu mới có thể nói giúp hắn hoàn lại những việc ác hắn đã làm?
Nguyệt Minh Không này kể ra cũng là người đáng thương .
Nghĩ tới đây, nét lãnh đạm trên mặt Cố Tiên Nhi cũng thu liễm rất nhiều, nàng cũng không phải không cảm giác được hảo ý của người khác.
Sau đó, Nguyệt Minh Không mỉm cười chủ động cùng Cố Tiên Nhi trò chuyện gϊếŧ thời gian, có một số chuyện một khi nói ra thì không ngừng lại được.
Nhất là nàng biết được sở thích của Cố Tiên Nhi, càng là càng nói càng hăng say.
Rất nhanh Cố Tiên Nhi thậm chí có cảm giác tìm được tri kỷ.
Bất quá trong quá trình nói chuyện, không khỏi nói đến Cố Trường Ca.
Nhất là Cố Tiên Nhi thỉnh thoảng hỏi thăm Cố Trường Ca đang làm gì, điều này khiến Nguyệt Minh Không không khỏi nghi ngờ, trước khi nàng đến Đạo Thiên Tiên Cung, Cố Trường Ca cùng Cố Tiên Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao thái độ của Cố Tiên Nhi thay đổi 180 độ như vậy , không có cừu hận như nàng nghĩ? Ngược lại nhiều lần hỏi về Cố Trường Ca?
Đương nhiên có nhiều thứ không thể tuỳ tiện hỏi thăm, dù sao dính đến một chút chuyện bí mật.
Mà lúc hai người đang nói chuyện phiếm, trong hư không xa xa bồng trở nên mơ hồ, truyền đến một cơn chấn động.
Đại trưởng lão sắc mặt vô cùng khó coi, từ đó đi ra.
Hắn liếc mắt liền thấy Nguyệt Minh Không đang ở nơi này, đối với vị hôn thê của Cố Trường Ca, hắn cũng không có hảo cảm gì.
"Sư tôn "
Cố Tiên Nhi cung kính nói.
"Gặp qua đại trưởng lão." Nguyệt Minh Không cũng đứng dậy chào nói, dù sao cũng là chưa cho phép tự tiện xông vào nơi này, khiến nàng cảm giác có chút đường đột.
Đương nhiên nàng vẫn rất tin tưởng cách làm người của đại trưởng lão, sẽ không vì chuyện nhỏ này đi quở trách nàng.
"Tiên Nhi đột phá Phong Hầu cảnh? Rất tốt rất tốt, so tên Cố Trường Ca năm đó nhanh hơn rất nhiều." Đại trưởng lão chú ý tới cảnh giới Cố Tiên Nhi, không khỏi có chút vui mừng nói, cũng coi như hóa giải cảm xúc phiền muộn khó chịu vừa rồi.
Sau đó hắn mới nhìn về hướng Nguyệt Minh Không, gật đầu nói, "Cố Trường Ca đâu? Hắn ở đâu?"
Thần sắc Nguyệt Minh Không không kiêu ngạo không tự ti nói, " Trường Ca bây giờ cũng không ở trong sơn môn, hắn đi Đạo Thiên Cổ Thành xử lý một ít chuyện rồi."
Ở trước mặt người ngoài, nàng không trực tiếp gọi danh tự của Cố Trường Ca ra.
Bởi vì như vậy sẽ khiến cho người khác cho rằng quan hệ giữa nàng cùng Cố Trường Ca rất xa lạ, cũng sẽ khiến Cố Trường Ca mất hết mặt mũi.
Cho dù Cố Trường Ca không ở nơi này, nàng những thứ nhỏ nhặt này nàng cũng muốn bảo vệ cho hắn.
Cố Tiên Nhi chú ý tới điểm này, trong lòng không khỏi cảm thán không hổ là đế nữ Vô Song tiên triều, về lễ nghi ứng xử cũng có vẻ chu đáo vô cùng.
Đại trưởng lão nghe vậy cũng không có gì ngoài ý muốn, Cố Trường Ca khẳng định cũng không muốn chạy tới nơi này nhìn sắc mặt hắn.
Vừa vặn hắn cũng không muốn đi nhìn sắc mặt Cố Trường Ca.
Bất quá, có một số việc vẫn phải đối mặt.
Ngay lập tức, đại trưởng lão lâm vào trầm mặc sau đó nói, "Vậy lão phu liền đến Vô Thượng Phong chờ hắn trở về."
Nói xong, hắn vung tay áo lên, hư không trước mắt trở nên mơ hồ, lập tức xuất hiện một cái thông đạo.
Đại trưởng lão dẫn đầu đi vào.
Thấy vậy, Cố Tiên Nhi đương nhiên cũng không muốn tiếp tục đợi trên đỉnh núi nữa, dù sao ở trên đỉnh núi lâu như vậy, nàng cũng sắp nhịn chết rồi, sau đó cũng cùng Nguyệt Minh Không bước vào bên trong.
Không gian thông đạo rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.