Thái Hậu càng tức giận hơn, ngay cả cây trâm trên đầu cũng rung lắc dữ dội như đang biểu thị sự phẫn nộ của chủ nhân.
Người nọ cũng không biết từ nơi nào tới mà to gan như vậy, lại dám thách thức cả Thái Hậu nương nương, gần như tất cả mọi người đều thở ra một hơi, cảm thấy người này sẽ không sống được bao lâu nữa.
“A, ý của thần không phải như vậy, nhưng quốc yến để một mình Thái Hậu thân là nữ nhân chủ trì, thật đáng xấu hổ! Người bên ngoài sợ rằng không phải nghĩ rằng đất nước của chúng ta không có người, nhưng tại sao lại để người phải ra mặt.”
“Chuyện này nếu như để các nước khác biết, không phải họ sẽ suy đoán rằng bệ hạ có phải hay không....”
Những lời này hắn không nói hết nhưng đến điểm mấu chốt thì dừng lại, vẫn có thể khiến tất cả mọi người minh bạch.
“Đến lúc đó, cũng chưa biết chừng bọn họ ngầm tính toán thôn tính tiêu diệt quốc gia chúng ta.”
Thật sự là dẫm một chút lại nâng một chút, làm đầy đủ động tác, lời nói cực kỳ cẩn thận khiến mọi người tìm không ra chút sơ hở nào.
“Rất tốt! Ngươi vì quốc gia suy nghĩ như vậy, ta cũng hy vọng ngươi giữ cho tốt cái mạng này, cống hiến cho ngày sau!”
Đối phương nghe được lời như vậy cũng không hề tỏ ra sợ hãi, “Đa tạ Thái Hậu quan tâm, thần dùng mạng này để nguyện trung thành với bệ hạ, đương nhiên sẽ giữ thật tốt.”
Thái Hậu trước nay chưa phải trải qua cảm giác ngậm bồ hòn, nhưng vào thời điểm này không thể loạn, Thái Hậu âm thầm ghi nhớ người này, chờ xử lý Nam Cung Triệt xong nàng nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết!.
Nắm lông nhỏ ghé trên vai Thẩm Trì yên lặng ăn dưa, ký chủ đại nhân quá tàn bạo, khiến Thái Hậu tức muốn nổ phổi.
Đúng vậy, chuyện hoàn toàn không đem Thái Hậu để vào mắt này, ngang nhiên kêu gào không phải người khác mà do Thẩm Trì giả mạo.
Chủ nhân chân chính sợ là lúc này đã bị Thẩm Trì lột quần áo, nhốt ở phòng tối rồi.
Ký chủ đại nhân đây là sợ đầm nước không đủ sâu nên dịch dung lên sân khấu, tự mình quấy một phen sao.
Thái Hậu bình tĩnh lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Trì, “Vậy ngươi nói xem ai nên là người chủ trì quốc yến?”
Thẩm Trì làm bộ làm tịch tự hỏi, “Theo quy củ, bệ hạ thân thể không khoẻ thì Nhϊếp Chính Vương sẽ là người xử lý tất cả sự vụ, nhưng hiện giờ cũng không có Nhϊếp Chính Vương, người thích hợp nhất nơi này chỉ có mình Vương gia.” Thẩm Trì cung cung kính kính hành lễ, lời nói cũng gãi đúng chỗ ngứa.
Quả thực Nam Cung Triệt và Nam Cung Thần là huynh đệ ruột, cho dù Nam Cung Triệt tới chủ trì quốc yến cũng là hợp tình hợp lý.
“Mọi người cảm thấy theo quy củ của tổ tông như vậy có vấn đề gì không?”
Những người có mặt ở đây đều hai mặt nhìn nhau, căn bản không người nào dám bắt đầu.
“Nếu mọi người không nói lời nào, đó chính là cam chịu. Không biết Thái Hậu thấy đề nghị của thần có chỗ nào không hợp quy củ hay không?”
“Nếu Thái Hậu cảm thấy thân phận của Vương gia không thể chủ trì quốc yến, người có thể nói ra, dù sao nếu Thái Hậu có hỏi thì thần cũng sẽ trả lời như vậy.”
“Hoặc nếu Thái Hậu có thể chọn được người càng thích hợp thì không ngại cũng nói ra mọi người cùng nhau thảo luận, hiện tại đã tới giờ tổ chức quốc yến không thể chậm trễ thêm một khắc nào nữa.”
Mọi người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh, người này thật sự là không sợ chết, cái gì cũng đều dám nói.
Thái Hậu lạnh lùng hừ một tiếng, người này chẳng lẽ là người của Nam Cung Triệt? Nam Cung Triệt còn không kịp tự hỏi trong chuyện này có vấn đề gì thì đã cảm nhận được ánh mắt của Thái Hậu, lập tức hành lễ, “Thần chỉ muốn làm một Vương gia nhàn tản, chuyện chủ trì quốc yến này quả thực không phải bản lĩnh của bổn vương, Thái Hậu vẫn là nên tìm người khác đi.”
Thái Hậu âm thầm cười lạnh, chỉ nghĩ làm một Vương gia nhàn tản? Loại lời này ai sẽ tin?
Thái Hậu cũng lười tiếp tục cãi cọ, để không làm lỡ chính sự, chẳng qua chỉ là một hồi quốc yến mà thôi, người sắp chết, coi như nó là lễ vật trên đường xuống hoàng tuyền của ngươi.
“Thôi thôi, nếu mọi người đều cảm thấy không có bất kỳ dị nghị gì thì quốc yến lần này liền để Tiêu Dao Vương tới chủ trì, ai gia cũng mệt rồi, chỉ muốn nghe một vài khúc nhạc, ngồi xem biểu diễn thôi.”
Còn tăng thêm ngữ khí lên chữ biểu diễn, rất đáng để người ta suy nghĩ sâu xa. Thẩm Trì nhướng mày cười thầm, diễn nha, ta cũng rất thích xem, thậm chí còn chuẩn bị một số chương trình, hy vọng sẽ không làm mọi người thất vọng.
Thẩm Trì cảm thấy vũng nước đυ.c quấy còn chưa đủ sâu, thừa dịp mọi người không chú ý trộm trốn đi, vừa rồi trong mắt Nam Cung Triệt đều là dã tâm được khắc chế.
Không hề có chút khí chất đế vương, thực sự khiến hắn ghê tởm.
“Ký chủ đại nhân, kế tiếp cậu lại muốn làm gì?” Thẩm Trì nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng vừa hung ác nham hiểm lại vừa kiêu ngạo, làm nắm lông nhỏ theo bản năng ôm chặt cái đuôi nhỏ của chính mình, ô ô...... Ký chủ đại nhân thật là khủng khϊếp!
Thẩm Trì tìm được nơi Bộc Uyên ẩn náu, Bộc Uyên đã sớm chuẩn bị tốt, cũng đều do Thẩm Trì phân phó, bên người hắn còn có mấy trăm binh lính, chỉ là phục sức không quá giống nhau, một nửa là phục sức phía bên Thái Hậu, một nửa là phục sức tư binh của Nam Cung Triệt, Thẩm Trì cũng thay đổi phục sức để giống người của Thái Hậu.
Bộc Uyên thực sự có chút..... Thẩm Trì nhướng mày, “Làm sao? Xem thường ta? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta chính là nam tử.”
Lúc này hắn đã tháo bỏ lớp dịch dung.
Bộc Uyên ngược lại không phải xem thường Thẩm Trì mà là thân thể này của Thẩm Trì nhìn thế nào cũng đều không giống biết võ. Thẩm Trì lại không rảnh để ý suy nghĩ trong đầu Bộc Uyên, “Theo những gì ta đã nói trước đây, những người mặc phục sức tư binh của Nam Cung Triệt sẽ đi đánh lén người phía bên Thái Hậu, những người mặc đồ của Lưu Cửu thì đi đánh lén tư binh của Nam Cung Triệt, các ngươi nhất định phải làm ầm ĩ đến mức càng lớn chuyện càng tốt, tốt nhất là phải thấy máu, càng thảm trọng càng tốt, còn phải cho bọn họ biết “chúng ta” là người của ai, hiểu không?
Mọi người đồng thanh gật đầu, “Đã hiểu!”
“Không còn nhiều thời gian, ta sẽ giả dạng làm người phía bên Thái Hậu chạy tới yến hội, báo cáo Nam Cung Triệt mang tư binh mưu phản. Chuyện sau đó, Bộc tướng quân, liền dựa vào ngươi.”
Bộc Uyên lấy lại tinh thần, cũng không khỏi nghiêm túc lên, “Được.”
Thẩm Trì câu môi cười, đưa mắt ra hiệu, mọi người lập tức hiểu ý đi ra ngoài.
Thẩm Trì cũng ẩn nấp ở bên trong mọi người, hoàn toàn tìm không thấy thân ảnh của hắn.
Ánh mắt của Bộc Uyên không cách nào rời khỏi đám lính kia, hắn thật sự đã xem thường người tên Thẩm Trì này rồi.
Nếu Thẩm Trà Thiên biết nhi tử không được sủng của mình lại có đầu óc như vậy, sợ là sẽ hối hận mà chết.
Quốc yến diễn ra dưới sự chủ trì của Nam Cung Triệt vô cùng náo nhiệt, nhưng thật ra nó giống như đang mô phỏng lại, những đại thần vốn dĩ thần kinh đang căng chặt cũng đều thả lỏng xuống bắt đầu ăn thịt uống rượu.
Nhưng vào thời điểm yến hội náo nhiệt sôi động nhất, đột nhiên thị vệ cả người đều là máu xông vào, trực tiếp ngã ở trước mặt Thái Hậu, “Thái...... Thái Hậu! Không ổn!”
“Tiêu..... Tiêu Dao Vương mang theo vài vạn quân tư binh..... Toàn bộ đều đánh gϊếŧ tới! Người của chúng ta đã tử thương mấy phần!”
Thái Hậu giận tím mặt, “Tiêu Dao Vương! Thật to gan! Thế mà lại dám mang theo tư binh tiến cung!”
Nam Cung Triệt nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng thì lại có thêm một tên chạy vào, “Vương..... Vương gia! Không..... Không ổn! Người của Thái Hậu...... Thái Hậu.....”
Lời còn chưa nói xong đã chết ngay tại chỗ.
Vào lúc này nào ai còn tâm tư đặt ở trong yến hội, lập tức loạn thành một đoàn. Nam Cung Triệt cũng không giả vờ nữa, trực tiếp nhìn chằm chằm Thái Hậu, “Ồ, Thái Hậu chẳng lẽ không có chuẩn bị sao? Trừ bỏ tư binh của ta thì toàn bộ võ trang chính là của người.” Nam Cung Triệt chỉ vào Thẩm Trì đang dịch dung, nhìn chằm chằm Thái Hậu mở miệng.
Thái Hậu hừ lạnh, “Rất tốt! Một khi đã như vậy, hôm nay liền nhìn xem rốt cuộc là Nam Cung Triệt ngươi đứng trước hoàng tuyền nhìn ai gia xưng đế hay là ai gia bị người của ngươi gϊếŧ chết!”
Nam Cung Triệt ngồi xuống, có vẻ phá lệ nhàn nhã, “Vậy chỉ sợ nguyện vọng của Thái Hậu phải thất bại rồi.”
Nam Cung Triệt quét nhắt nhìn những người trước mặt, “Không biết các vị đại nhân cảm thấy sao? Hử?”
Âm cuối kéo dài tràn ngập nguy hiểm, giống như nếu bọn họ không lựa chọn, Nam Cung Triệt có thể sẽ gϊếŧ chết bọn họ.
Một đám cân nhắc dưới áp bách cùng uy nghiêm, gần như đều đứng ở trước mặt Nam Cung Triệt.
Sắc mặt Thái Hậu cực kì khó coi.
“Rất tốt!”
Thái Hậu còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên có người xách theo một thứ tiến vào, “Vương gia, đây là đầu đại tướng quân Lưu Cửu.”
Biểu tình trên mặt Thái Hậu nháy mắt cứng đờ, cả người ngồi liệt xuống, đến khi Thái Hậu phản ứng lại, chưa từ bỏ ý định muốn tiến tới xem, kết quả người nọ trực tiếp ném đầu xuống, rớt ngay bên chân Thái Hậu, chết không nhắm mắt, máu tươi đầm đìa, cho dù là đại nam nhân nhìn thấy cũng đều cảm thấy khủng bố.
Thái Hậu dù sao tuổi cũng đã cao, bị dọa như vậy đương nhiên sẽ trực tiếp bị dọa tới hôn mê bất tỉnh.
Cứ như vậy..... Hôn mê?
“Không thì sao? Ký chủ đại nhân! Cậu còn định gây sự à?!”
Thẩm Trì tỏ vẻ rất là tiếc nuối.
Nam Cung Triệt nhìn Thái Hậu hôn mê bất tỉnh, cười lạnh một tiếng, “Người đâu, lôi Thái Hậu xuống nhốt lại cho trẫm.”
Cũng chưa lên làm hoàng đế đâu, vậy mà đã bắt đầu tự xưng mình là trẫm, đúng là không sợ chết mà.
Thái Hậu cứ như vậy bị lôi xuống dưới, những người có mặt ở đây chỉ cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Các vị đại nhân vất vả rồi, chờ trẫm đăng cơ sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Nam Cung Triệt đã bắt đầu lâng lâng.
“Sẽ không bạc đãi bọn hắn? Tiêu Dao Vương đã quên trẫm rồi hay sao?”
Đột nhiên từ bên ngoài đại điện truyền tới một giọng nói lạnh lùng, khiến những người ở đây hít vào một hơi, thanh âm này..... sao lại nghe quen tai như vậy?
Nam Cung Thần khoác lên long bào, biểu tình nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén đi vào bên trong đại điện, ánh mắt dừng trên người Nam Cung Triệt, giống như thanh kiếm sắc bén tản ra ánh sáng lạnh lẽo dữ tợn.
Cái uy nghiêm không giận tự uy này tức khắc đã áp người ở đây choáng ngợp không thở nổi.
Bệ hạ?!
Bệ hạ không phải bệnh nặng sao? Sao có thể......
Nam Cung Thần thu lại ánh mắt, dừng ở trên người Thẩm Trì, ánh mắt lập tức ôn nhu.
“Trì Trì, còn định ngồi trên mặt đất bao lâu, lại đây.”
Nam Cung Thần hướng về phía Thẩm trì vẫy tay, Thẩm Trì lập tức đứng lên, trước mặt mọi người xé lớp da trên mặt xuống, ngoan ngoãn đi qua dựa vào trong lòng ngực Nam Cung Thần, đôi mắt cong cong, thanh âm cũng cực ngọt, “Bệ hạ ~”
Nam Cung Thần cười, sửa lại mái tóc có chút loạn của Thẩm Trì.
“Trì Trì?! Các ngươi.....”
Nam Cung Triệt căn bản không kịp phản ứng, làm sao lại xuất hiện hình ảnh như bây giờ.
Nam Cung Thần không phải hẳn là đã chết rồi sao? Còn có Thẩm Trì.....
Ánh mắt thăm dò của Nam Cung Triệt dừng ở trên người Thẩm Trì.
Thẩm Trì mím môi, làm bộ sợ hãi rụt vào trong lòng Nam Cung Thần, “Thần ~ Trì Trì rất sợ”
Nam Cung Thần:.....
Mới vừa rồi ở trên đại điện cùng Thái Hậu tranh cãi sao không thấy hắn sợ hãi?
Thẩm Trì hiện tại đã hoàn toàn bị lật xe, cũng càng đặc biệt tùy tâm sở dục.
Nam Cung Thần không thể làm gì thở dài một tiếng, ôm lấy Thẩm Trì vào trong lòng ngực, ngữ khí mềm nhẹ trấn an hắn, “Ngoan, đừng quậy, hử?”