Hắn vừa rồi không có nói là nước mắt ngọt.
“Anh…… quá đáng!”
Cố Hàn Tư thấy hắn xấu hổ, cảm xúc u ám trong lòng y nhanh chóng tiêu tan, “Trì Trì không thích sao?”
Thẩm Trì quay đầu khịt mũi hừ một tiếng, “Tôi…… tôi mới không thích!”
Cố Hàn Tư hoàn toàn hiểu rõ tâm tư nhỏ của Thẩm Trì, bất luận chuyện gì cũng đều biểu hiện hết ở trên mặt, “Khẩu thị tâm phi, về nhà.”
Cố Hàn Tư gẩy gẩy mũi Thẩm Trì, lộ ra vài phần cưng chiều vô độ, cẩn thận cài đai an toàn cho cả hai, cho xe lái về nhà mình.
Chờ xe đi rồi, Kỷ Ngọc núp ở chỗ tối mới đi ra, đáy mắt hắn đều là oán độc hận ý!
Thẩm Trì! Chúng ta chờ xem!
——
Bên này Cố Hàn Tư nắm tay Thẩm Trì đi vào nhà, nhưng Thẩm Trì chỉ cúi đầu, không có đi vào.
Cố Hàn Tư nghi hoặc xoay người nhìn Thẩm Trì, sắc mặt lạnh lẽo, “Sao vậy?”
Thẩm Trì lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi động, “Cố Hàn Tư, những lời anh nói ở Cố gia…… là nghiêm túc sao?”
Hai tay Thẩm Trì siết chặt, giống như tù nhân đang chờ bị tuyên án tử hình, điều này làm cho Cố Hàn Tư cảm thấy có chút buồn cười.
Cố Hàn Tư cúi người, nhéo cắm Thẩm Trì ý vị thâm trường mở miệng, “Trì Trì cảm thấy tôi hùa theo bọn họ nói đùa? Hay là, Trì Trì muốn trở lại bên cạnh tên cặn bã kia, hử?”
Cố Hàn Tư kéo dài lên âm cuối, mang theo vài phần nguy hiểm, giống như chỉ cần Thẩm Trì nói đúng thì hắn có thể ngay tại chỗ bóp nát cằm cậu.
Thẩm Trì lắc đầu, “Tôi chỉ không muốn làm thế thân của người khác, thế nhưng…… tôi cũng không muốn bị người khác xem như một món đồ chơi…… kêu đến thì đến kêu đi thì đi!”
Thẩm Trì lúc này lại kiên định nói thẳng ra như vậy, thật đúng là làm cho Cố Hàn Tư có một chút ngoài ý muốn, Cố Hàn Tư hiểu ý cười, “Vậy Trì Trì cảm thấy tôi đang đùa giỡn tình cảm của cậu? Hay Trì Trì cảm thấy tôi chỉ đem cậu coi như công cụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Hàn Thần?”
Lúc này hơi thở Thẩm Trì liền dịu xuống, giống như sợ Cố Hàn Tư sinh khí thưa dạ một câu, “Đều…… đều có……”
Cố Hàn Tư cười, coi như thành thật.
Cố Hàn Tư cầm tay Thẩm Trì trực tiếp kéo vào cửa, đem người giam ở trên tường, “Trì Trì, những lời này tôi chỉ nói một lần, từ giờ trở đi tôi sẽ không xem cậu như đồ chơi hay là công cụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Hàn Thần.”
“Nếu thật sự chỉ là như vậy, lúc ở trên xe cùng với hiện tại, tôi có thể đem cậu ném sang một bên hoàn toàn mặc kệ. Nếu tôi đã nói, cậu là người của tôi, vậy đại biểu trừ phi tôi không có hứng thú vứt bỏ cậu, được kề bên danh hiệu của tôi cả đời, kiếp này đều đừng nghĩ chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, hiểu không?”
Thẩm Trì: “……”
Không thể nói một câu, “Anh chính là đơn thuần vừa ý em! Anh thích em!” không nói như vậy được sao?
Một hai phải ở chỗ này thao thao bất tuyệt, hừ, một câu trọng điểm đều không có, cũng không sợ tôi hiểu sai ý, thật sự xem anh trở thành tên biếи ŧɦái thích giam cầm sao.
Thẩm Trì cái hiểu cái không gật đầu, cũng nhìn không ra cảm xúc vui vẻ hạnh phúc gì, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo một chút hơi thở mất mát, điều này làm cho Cố Hàn Tư có chút để ý.
Cố Hàn Tư một lần nữa nâng cằm Thẩm Trì lên, “Trì Trì không vui sao?”
Thẩm Trì bĩu môi quay đầu đi chỗ khác, “Không có.”
Thẩm Trì giọng nói rầu rĩ, vừa nghe liền biết hắn giận dỗi, hơn nữa trên mặt biểu tình ủy khuất ai oán, hoàn toàn để lộ ra tâm tư của hắn.
Cố Hàn Tư đại khái đã biết nguyên do, buông tay ra, đem Thẩm Trì kéo vào trong lòng ngực, “Cho nên điều mà Trì Trì muốn nghe chính là "Anh thích em"?”