Thẩm Trì bộ dáng cực kỳ mềm mại hướng tới lấy lòng Cố Hàn Tư, khiến tâm tình Cố Hàn Tư càng tốt.
Cố Hàn Tư nắm tay Thẩm Trì, cầm tay hắn thưởng thức, không để Cố Hàn Thần vào mắt.
“Hiện tại có quan hệ, tôi ở đây giúp người của tôi lấy lại công đạo, anh trai cảm thấy có vấn đề gì sao?”
Một câu của Cố Hàn Tư khiến người trong lòng thật vất vả xây dựng bức tường chắn kiên cường lại như sắp đổ vỡ hỏng mất. Thẩm Trì nghiêng thân đi, tay túm chặt tây trang của Cố Hàn Tư, nhỏ giọng ở trong l*иg ngực hắn khóc nức nở, thanh âm rầm rì, làm cho lòng người nghe khẽ xót xa.
Cố Hàn Thần đồng dạng cũng chưa từng gặp qua bộ dáng Thẩm Trì ủy khuất khóc ở trước mặt hắn như vậy. Đây là lần đầu tiên, thì ra Thẩm Trì cũng có lúc ủy khuất bất lực như vậy, thì ra cậu cũng cần một cái ôm trấn an.
Cố Hàn Thần không biết hiện tại tâm tình của mình là như thế nào, chỉ là có một ảo giác giống như đồ vật của gã bị người khác cướp đi.
Kỷ Ngọc dựa vào l*иg ngực của Cố Hàn Thần, ghen ghét cắn đầu ngón tay. Đến từ sự nhạy bén của bản thân, hắn biết Thẩm Trì uy hϊếp tới địa vị của mình rồi.
Cố Hàn Thần rất muốn phản bác, nhưng ánh mắt lại rơi xuống người Kỷ Ngọc đang trong ngực gã, gã cảm thấy bản thân không có tư cách gì phản bác, rốt cục gã đã có Kỷ Ngọc.
Ngày đầu tiên Kỷ Ngọc về nước, Cố Hàn Thần liền đυ.ng phải bộ dáng Kỷ Ngọc chật vật bất kham, vốn nghĩ dù có làm gì cũng không thể vãn hồi, cho nên đêm đó Kỷ Ngọc nức nở phía dưới, Cố Hàn Thần lại càng mạnh mẽ…… đòi hỏi.
Lúc tỉnh táo lại, Cố Hàn Thần không chỉ không có áy náy với Thẩm Trì còn đang đợi gã ở nhà, còn đáp ứng chịu trách nhiệm với Kỷ Ngọc. Trong một khắc kia, Cố Hàn Thần đã sớm đem Thẩm Trì vứt ra sau đầu rồi.
Cố Hàn Thần chỉ biết, gã hoàn hoàn chỉnh chỉnh có được bạch nguyệt quang trong lòng mình, mặc dù là do gã cưỡng bức. Kỷ Ngọc bộ dáng khóc lê hoa đái vũ (*), ủy khuất vô cùng, hoàn toàn chiếm lấy toàn bộ đầu óc của Cố Hàn Thần.
(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Điều này trong tiềm thức là điều có thể khiến lòng tự trọng của gã được thoả mãn đến cực hạn, bởi vì Kỷ Ngọc rốt cục là của gã, vòng đi vòng lại Kỷ Ngọc vẫn là về bên gã.
“Cố Hàn Tư! Mày không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Cố Hàn Thần rất muốn thêm một câu ở phía sau, Thẩm Trì là người của gã.
Cố Hàn Tư cười khẽ, bễ nghễ nhìn Cố Hàn Thần, vẻ mặt kiêu ngạo cùng miệt thị, “Cố Hàn Thần, tôi lại cảm thấy người không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước là anh mới đúng?”
“Trong lòng ngực ôm một người, trong đầu nghĩ tới một người khác. Một bạch nguyệt quang đi rồi, lại còn một hai phải kéo một người làm thế thân cho bạch nguyệt quang trong lòng anh? Bạch nguyệt quang đã trở lại, anh liền đem Thẩm Trì vứt ra sau đầu, hiện giờ Trì Trì lựa chọn tôi, anh lại muốn quay lại?”
“Cố Hàn Thần, thiên hạ làm gì có chuyện đồ tốt mình anh chiếm đoạt sở hữu hết? Anh cảm thấy bản thân mình có mị lực gì có thể khiến hai người chạy theo anh không từ không bỏ?”
Cố Hàn Tư cười nhạo, “Nếu anh không muốn Thẩm Trì như vậy, thì từ giờ trở đi Thẩm Trì là người của Cố Hàn Tư tôi đây, người trong lòng thơm mềm như vậy, tôi lại luyến tiếc hắn chịu chút ủy khuất nào.”
Thẩm Trì: “……”
Có bản lĩnh thì ngươi quay trở về mấy ngày trước nói lại những lời này?
Cố Hàn Tư sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ gã như vậy còn chưa đủ, cố ý ở bên tai Thẩm Trì ngửi ngửi, cho đến tận khi vẻ mặt hắn lộ ra sự thoả mãn chiếm hữu.
“Cố Hàn Thần ngươi biết không? Lúc ta ở bên trong Trì Trì, phía trong đùi hắn có một nốt ruồi màu đỏ.”
Thẩm Trì đúng là không nghĩ tới Cố Hàn Tư lại lớn mật như vậy, đây là chuyện có thể nói?
Người trong l*иg ngực nháy mắt sắc mặt đỏ hồng, vừa thẹn vừa gấp, nhưng không có nửa phần kháng cự hay bài xích, “Cố Hàn Tư!”
Cố Hàn Thần nghe được Cố Hàn Tư nói như vậy, cả người lập tức cứng đờ.
Phần bên trong đùi!
Bọn họ làm sao dám!