Thẩm Trì cùng Cố Hàn Tư hai người cử chỉ thân mật, khiến Kỷ Ngọc bên này vô cùng để ý. Cố Hàn Tư rõ ràng là một người lạnh lẽo bạc tình, lại đối với người ở trong ngực sủng nịnh như vậy?
Kỷ Ngọc bất giác nhíu mày, dường như cảm thấy cái vóc dáng của người này có chút quen thuộc.
Cố Hàn Thần thấy bộ dáng hai người không coi ai ra gì, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Kỷ Ngọc nhìn thân ảnh Thẩm Trì rất quen, cố tình Cố Hàn Thần đến bây giờ vẫn chưa nhận ra. Đặc biệt là câu cuối cùng kia của Cố Hàn Tư, hoàn toàn chọc trúng điểm tăm tối trong nội tâm của gã.
“Dù sao cũng không liên quan đến mày!”
Cố Hàn Tư cười nhạo, nhẹ nâng hàm dưới Thẩm Trì, ánh mắt sâu không thấy đáy lộ ra vài phần ý tứ bố thí đáng thương, “Cậu xem, người cậu yêu đem cậu trở thành thế thân, thậm chí còn coi nó là đương nhiên, không có nửa phần thẹn với lương tâm.”
“Trì Trì,” Bàn tay Cố Hàn Tư vuốt ve hàm dưới mềm mại: “Cậu nói xem người như vậy, đáng giận bao nhiêu chứ.”
Giữa hai mày của Cố Hàn Thần lập tức nhíu lại, gã có một loại dự cảm không tốt, “Cố Hàn Tư, rốt cục người trong lòng mày là ai!”
Kỷ Ngọc giống như bừng tỉnh đại ngộ, cắn chặt hàm răng quan sát, ánh mắt chặt chẽ khoá trụ trên người Thẩm Trì.
Thẩm Trì mấp máy môi, bị Cố Hàn Tư xoay người cậu hướng ra.
Cố Hàn Thần lúc này mới kinh ngạc phát hiện, người Cố Hàn Tư mang về lại là Thẩm Trì!
“Thẩm Trì! Cậu làm sao lại ở chỗ này!”
Tay Cố Hàn Tư dừng ở bên hông cậu, không nặng không nhẹ xoa xoa. Thẩm Trì liền hít sâu một hơi, lấy đủ dũng khí chất vấn.
“Nếu không thì em nên ở nơi nào?”
Thẩm Trì kích động, giọng nói đầy sự thất vọng kiên quyết “ Vừa rồi lời Cố Hàn Tư nói, có phải hay không?”
“Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở tiệc rượu, anh nói anh bị em hấp dẫn, kỳ thật không phải như vậy. Mà bởi vì gương mặt này của em đúng không? Bởi vì em lớn lên rất giống người đang bên cạnh anh.”
“Hắn vứt bỏ anh, cho nên anh mang em trở thành thế thân của hắn, giảm bớt sự thống khổ cho anh.”
Thẩm Trì lộ ra nụ cười khổ, “Anh chưa bao giờ chạm vào em, không phải bởi vì anh luôn miệng nói luyến tiếc chạm vào em, mà vì em không xứng với anh, đúng không?”
Mỗi một câu Thẩm Trì thuật lại đều xuất phát từ sự thống khổ được che dấu ở nơi sâu nhất trong nội tâm. Cậu không hiểu, là bởi vì gương mặt này của cậu cho nên cậu nhất định phải trở thành thế thân của người khác, thay thế người khác bồi ở bên người gã?
Mà Cố Hàn Thần không thích cậu cười, là bởi vì cậu cười rộ lên một chút cũng không giống Kỷ Ngọc của gã!
Cố Hàn Thần không chỉ cảm thấy bản thân gã không sai, ngược lại còn chất vấn Thẩm Trì.
“Thẩm Trì, cậu có tư cách gì chất vấn tôi? Chẳng lẽ cậu không nên giải thích một chút, vì sao cậu và Cố Hàn Tư lại đi cùng nhau à?”
Ánh mắt Cố Hàn Thần oán độc, giống như đang oán trách Thẩm Trì nɠɵạı ŧìиɧ đem nón xanh đội lên đầu gã.
Thẩm Trì cười thầm, nguyên chủ vậy mà lại qua lại với một tên đàn ông không biết xấu hổ.
Bản thân đem nguyên chủ xem như thế thân, dung túng Kỷ Ngọc thương tổn nguyên chủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nguyên chủ, vậy mà còn có tư cách tới chất vấn hắn? Này rốt cuộc là loại não tàn gì?
So sánh một chút, Cố Hàn Tư lại đáng yêu hơn nhiều.
Kỷ Ngọc vốn là người sẽ lợi dụng mọi thứ, tận dụng mọi cơ hội hắn chỉ sợ lửa chưa đủ lớn nói.
“Thẩm Trì, bởi vì cậu là thế thân của tôi nên cậu mới có thể cùng Hàn Tư ở bên nhau sao?”
Kỷ Ngọc nâng mi, ở trước mặt Cố Hàn Thần lại có vẻ phá lệ bi thương.
Được lắm, lời nói từ cái miệng của tên kỹ nam này quả thật là quá buồn nôn!
“Tôi cũng không nghĩ là sẽ phá hỏng tình cảm của cậu cùng Hàn Thần, cũng không nghĩ sẽ tạo thành thương tổn cho cậu”
“Tôi cùng với Hàn Thần…… tôi thật sự rất yêu Hàn Thần, tôi cũng không biết anh ấy sẽ đem cậu trở thành thế thân của tôi”
Kỷ Ngọc hèn mọn tới cùng cực, giống như mọi lỗi lầm đều là do những kẻ khác. Mà cậu ta hoàn toàn chỉ là một đoá bạch liên hoa không nhiễm nước bùn, vô tội chịu oan.