Chung Như mang theo một bụng đầy tâm sự đi ra khỏi Thuận An Vương phủ, Minh An Vương đi xe ngựa riêng hồi phủ, còn nàng thì lên xe ngựa đi đến Trân Bảo Các.
Ngồi trên xe ngựa, nàng bất động thanh sắc mà đẩy ngọc thế bên trong tao huyệt vào sâu hơn nữa, may mà hôm nay mặc váy áo tơ lụa dày nặng, cho dù có lộ ra chút nào khác thường cũng không ai có thể nhìn ra được.
Chung Như quen đường đi đến Trân Bảo Các mở cửa một gian phòng trong góc ở trên lầu hai.
Từ trắc phi nhìn thấy xe ngựa của Vương phi dừng lại ở trước cửa Trân Bảo Các liền dựa vào trong lòng ngực Minh An Vương, nũng nịu nói: “Tỷ tỷ lại đi đến Trân Bảo Các rồi kìa! Vương gia, thϊếp cũng đã lâu rồi chưa mua trang sức mới, chúng ta cũng vào thử xem sao đi.”
Minh An Vương cầm lấy tay nàng hôn một cái: “Mạn nhi còn thiếu trang sức sao? Mấy thứ trang sức bên ngoài này sao có thể so được với chế tác ở trong hoàng cung? Bổn vương thưởng nàng bao nhiêu trang sức tốt còn chưa từng thấy nàng đeo đâu đấy.”
“Thϊếp nghe nói Trân Bảo Các mới cho ra trang sức thiết kế vô cùng tinh xảo.”
Từ trắc phi hất mặt sang một bên tỏ vẻ hờn dỗi: “Vương gia chẳng lẽ không muốn mua cho thϊếp thân trang sức mới sao? Tỷ tỷ mỗi ngày ra vào Trân Bảo Các, trên người mang toàn những thứ tốt khó tìm, thϊếp thân tự biết thân phận của mình không tôn quý được như tỷ tỷ, không xứng đáng có được đồ tốt.”
“Được rồi được rồi, bổn vương mua trang sức mới cho tâm can bảo bối là được chứ gì.”
Nói xong Minh An Vương phân phó xa phu quay trở lại Trân Bảo Các.
...
Chung Như vừa mới vào cửa đã bị Lý Thạch lột sạch quần áo, qυầи ɭóŧ cùng với tiểu bức đều bị ướt đẫm đến ngượng ngùng, hoa môi vốn dĩ khép chặt lại bị một cây ngọc thế xanh ngọc cắm vào, chỉ cần động nhẹ vào ngọc thế là sẽ có một lượng lớn da^ʍ thuỷ trong suốt theo vách tường hoa huyệt mà trào ra.
“Ướt như vậy, tiểu tao bức đã bị người thao qua còn dục cầu bất mãn mà kẹp ngọc thế đi ra ngoài.”
Bị đệ đệ nhanh tay thao mỹ nhân trước, còn cắm ngọc thế vào trong tao huyệt để thị uy với mình, Lý Thạch trong lòng cảm thấy không vui, nhưng mà nghĩ đến bộ dáng đáng thương của Chung Như khi kẹp ngọc thế ở trong tao huyệt đi lại trước mặt bao nhiêu người, trong lòng hắn lại dâng lên một chút vui sướиɠ.
Hắn ôm Chung Như vào trong lòng ngực, vỗ bờ mông cong mượt mà của nàng, ngón tay túm lấy ngọc thế ở trong hoa huyệt mà thân đệ đệ cắm vào, thọc vào rút ra từng chút một.
“Ngô a... Không cần... Không cần làm chỗ đó... Ân a...”
Lý Thạch dùng ngọc thế liên tục thọc vào rút ra ở bên trong hoa huyệt của Chung Như, ý đồ xấu xa mà đâm thọc vào nơi mẫn cảm nhất của nàng.
Chung Như nằm nghiêng ở trong lòng ngực của Lý Thạch, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy ngón tay hắn đang cầm ngọc thế cắm huyệt nàng, cảm nhận được rõ ràng gân xanh được điêu khắc ở trên cán ngọc thế, mị thịt hồng nộn bị ngọc thế lôi ra lại cắm trở về, da^ʍ thuỷ chảy đầy xuống rãnh mông, dính ướt đẫm quần của Lý Thạch, tao huyệt gắt gao ngậm lấy côn ŧᏂịŧ giả không bỏ, tao thuỷ thì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng luồng chảy xuống.
Thật sự là quá dâʍ đãиɠ!
Nhưng mà kɧoáı ©ảʍ vô hạn khiến người trầm mê, miệng lưỡi Chung Như trở nên khô khốc, bị ngọc thế thao huyệt đã sảng khoái như vậy rồi, đợi đến khi Lý Thạch cắm côn ŧᏂịŧ vào...
Đã từng là Vương phi đoan trang bảo thủ, bị hai huynh đệ da^ʍ nhục dạy dỗ dần biến thành Vương phi dâʍ đãиɠ tao lãng.
Càng bị Lý Thạch cắm lộng, tao thuỷ của nàng chảy ra càng nhiều, hương vị dâʍ đãиɠ đều tràn ngập ra trong không khí.
“Sướиɠ đến thế sao? Tao thuỷ chảy nhiều như vậy.”
Lý Thạch dần không cầm chắc được ngọc thế đã ướt đẫm trơn tuột.
“Ân a... Thật là thoải mái... Đại tướng công thật là lợi hại...”
Khoé miệng Lý Thạch tràn ra một nụ cười nhợt nhạt, qυყ đầυ mượt mà của ngọc thế nghiền áp thật mạnh vào điểm mẫn cảm của nàng, Chung Như lập tức dạng chân, nức nở mà phun ra một cỗ thuỷ dịch trong suốt.
Côn ŧᏂịŧ dưới háng của Lý Thạch sớm đã sưng cứng đến phát đau, hắn không đợi Chung Như cao trào xong liền tụt quần xuống cắm côn ŧᏂịŧ trướng to vào trong tao huyệt, túm lấy eo nàng mà hung mãnh thọc vào rút ra ở trong nộn huyệt ướŧ áŧ.
Mà lúc này ở dưới lầu, Từ trắc phi đang làm ầm lên, nói là trang sức của cửa hàng trông rất khó coi, khăng khăng một mực phải đi lên lầu hai xem hàng tốt nhất, Minh An Vương chỉ phải bồi nàng ta đi lên lầu hai.
Từ trắc phi hứng thú bừng bừng chọn lựa vài món trang sức trong một nhã gian trên lầu hai, còn thường xuyên bắt bẻ vài câu, Minh An Vương có chút không kiên nhẫn mà đi ra ngoài.
Bỗng dưng hắn nghe được âm thanh vụn vặt kì lạ truyền tới, bất tri bất giác lại đi tới gian phòng mà Chung Như đang thông da^ʍ cùng với Lý Thạch.
“Ngô ngô... Aaa...”
Thì ra là một đôi dã uyên ương, Minh An Vương rất có hứng thú mà đứng nghe lén.
Nam nhân ở bên trong hỏi: “Côn ŧᏂịŧ của lão tử thao ngươi so với ngọc thế thao ngươi cái nào sướиɠ hơn?”
“Là.. là ngươi... Aaa...”
Một giọng nữ tử mang theo kiều mị tìиɧ ɖu͙© vang lên rêи ɾỉ trả lời.
Lý Thạch thay đổi thành tư thế nữ trên nam dưới, làm cho Chung Như ngồi lên côn ŧᏂịŧ thẳng tắp của hắn, không ngừng thẳng lưng đẩy mạnh lên trên đồng thời ấn eo nàng xuống dưới, buộc Chung Như phải dùng tao huyệt để vuốt ve côn ŧᏂịŧ của hắn.
“Tao bức cắn chặt như vậy, tướng công nhà ngươi không thảo mãn được tao bức này của ngươi sao? Hay căn bản là hắn không được?”
“Không... Đừng nói nữa... Aaa...”
“Không nói cái này thì nói cái gì? Nói trượng phu của ngươi không có bản lĩnh thoả mãn ngươi, khiến cho ngươi không thể không đi ăn vụng, dạng chân dâng bức cho dã nam nhân bên ngoài thao?”
Hoá ra là một đôi gian phu da^ʍ phụ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, cũng không biết là cái nào quỷ xui xẻo bị cho đội nón xanh, Minh An Vương ngừng thở tiếp tục nghe lén.
Hốc mắt Chung Như đỏ lên, nàng lắc đầu liên tục, không hiểu tại sao Lý Thạch tự dưng lại nói đến vấn đề khiến nàng bất an này.
Lý Thạch đột nhiên dừng lại, bàn tay xoa nắn thịt mông Chung Như: “Không nói đúng không? Tự mình động cho đến khi nào ta bắn ra được.”
Chung Như chỉ đành phải nhấc mông lên, tao bức phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ thô to.
Minh An Vương có thể tưởng tượng ra nữ tử này bị bắt cưỡi ở trên người nam nhân, dùng tao bức nuốt nam nhân dươиɠ ѵậŧ, nghĩ đến cảnh này, côn ŧᏂịŧ dưới háng có dấu hiệu nhỏm dậy đội quần nhô lên, đột nhiên sinh ra một loại du͙© vọиɠ muốn rình xem trộm.
Từ trắc phi ở bên kia đã chọn xong mười mấy kiện trang sức, chuẩn bị hồi phủ.
Minh An Vương cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt mà không có chỗ phát tiết, vội vàng lôi kéo Từ trắc phi lên xe ngựa, kéo váy nàng xuống thọc hai ngón tay đi vào trong khuấy vài cái, ngón tay ấn lên âm đế, cảm nhận được một mạt ướŧ áŧ truyền đến đầu ngón tay liền cầm côn ŧᏂịŧ sưng to đưa đến nộn huyệt đã bị hắn cắm hàng trăm lần mà thọc mạnh vào trong.
“A! Vương gia sao đột nhiên lại... Vẫn còn đang ở bên ngoài mà... A... To quá, vào hết rồi...”
Tuy rằng Từ trắc phi không hiểu vì sao, nhưng nàng vẫn dạng chân ra nghênh đón côn ŧᏂịŧ của hắn cắm vào.
Minh An Vương ôm lấy nàng ngồi xổm ở trên đùi hắn, để cho bờ mông phe phẩy của nàng hầu hạ nam căn của hắn.
Trong lúc thọc vào rút ra, Minh An Vương đột nhiên nghĩ đến, hình như Vương phi của hắn cũng đang ở trong Trân Bảo Các thì phải.
Hắn nhanh chóng lắc đầu xua tan ý nghĩ đó đi.
Làm sao có thể được chứ?
Giọng kêu không giống, nữ tử bên trong không có khả năng là Vương phi Chung thị của hắn.
Nữ nhân đầu gỗ kia ở trên giường không chút thú vị nào, làm sao có thể dám vụиɠ ŧяộʍ với hán tử ở bên ngoài được?