Tôi Không Phải Diễn Viên GV

Chương 2

Cảnh buổi chiều quay lúc 2h.

Lâm An gỡ urgo ra để tiện cho cảnh quay, hai đầṳ ѵú vẫn còn hơi sưng đỏ, Dương Triều xuýt xoa xin lỗi vì quá nhập tâm vào cảnh quay nên không để ý vò đầṳ ѵú hơi mạnh tay. Hắn còn cúi xuống thổi thổi cho đầṳ ѵú bớt sưng. Lâm An đỏ mặt gật đầu, lí nhí nhờ Dương Triều chiều nay có thể nhẹ tay một chút. Cậu sợ mình sẽ vô tình rêи ɾỉ trong lúc quay nếu lại bị xoa vυ' mạnh như thế.

"Cảnh hai bắt đầu!"

Kể từ sau lần đó, hễ mẹ cậu không có mặt cha dượng sẽ kéo cậu lại hết xoa vυ' lại xoa mông. Có lần mẹ cậu đang tưới rau nhưng ông ta vẫn đè cậu ra ban công, vén áo cậu mà bú √υ' chùn chụt. Bàn tay rãnh rỗi thì luồn vào trong quần, ôm lấy hai múi mông mềm mại mà xoa nắn. Ông ta thường xuyên tận dụng thân phận cha dượng để ôm ấp cậu trước mặt mẹ. Những lần cả nhà cùng xem tivi chung cha dượng sẽ ôm cậu ngồi lên đùi. Luồn tay vào áo cậu vuốt ve bầu vυ' nhỏ xinh rồi tìm đến hai núʍ ѵú vân vê, khiến cả người cậu như tan ra thành nước. Hôm nay càng quá đáng hơn, ngón tay của ông ta cứ lần mò xung quanh hậu huyệt, cưỡng ép cậu hơi tách đùi ra, đâm một ngón tay vào.

Lâm An cắn môi thầm nghĩ không ổn, trong kịch bản đâu có cảnh này, khi Dương Triều đâm vào hai ngón rồi tăng lên ba ngón tay, bắt đầu đâm chọc nhè nhẹ, cậu rưng rưng ngước mắt lên cầu cứu đạo diễn. Đạo diễn Lưu nhíu mày nhìn cậu, ra hiệu cậu tiếp tục, Lâm An cố nén kɧoáı ©ảʍ truyền tới từ thịt huyệt, mím môi thở dốc, cả khuôn mặt ửng hồng như say. Tiếp tục nhập tâm vào vai diễn.

Mẹ Khương Ninh quay sang thấy con trai có vẻ khó chịu, mày hơi nhíu lại còn mặt thì đỏ ửng, bà lo lắng hỏi:

"Con bị ốm à? Mẹ đưa con lên phòng nghỉ nhé."

Khương Ninh trong lòng thét gào, bây giờ mà đứng lên sẽ thấy được quần cậu bị kéo đến nửa mông, cậu đang bị cha dượng ép chu mông phô bày nộn huyệt cho ông đút vào 3 ngón tay. Mấy ngón tay đó chắc chắn đang thấm đẫm nước da^ʍ của cậu. Sau vài hôm ngậm ngọc thể Lâm An đã biết được cơ thể mình có thiên phú dị bẩm về mặt này, hậu huyệt nứиɠ lên sẽ tự tiết dâʍ ɖị©ɧ, khiến cho dị vật xâm phạm có thể ra vào dễ dàng. Hiện giờ hành động đã đi lệch khỏi kịch bản, Lâm An đành tự ứng phó, cậu tựa tay lên bàn hơi nhếch mông lên để ba ngón tay gian da^ʍ lỗ huyệt thông thuận. Hít sâu nói:

"Con không sao...ưʍ...vì mới ngủ dậy nên hơi mệt thôi...ạ."

Ngón tay giữa thô dài vừa đâm trúng một điểm nào đó. Khương Ninh súyt thì rên lên, cậu mím chặt môi đến muốn chảy máu, cuối cùng khi nghe tiếng khoá kéo vang lên, Lâm An hoảng sợ bị ȶᏂασ nên nhào về phía trước, khiến ba ngón tay rơi ra nghe một tiếng chóc nho nhỏ.

"Ơ kìa, hỏng rồi."

Đạo diễn Lưu đứng bật dậy, ông đang quay đặc tả cảnh ba ngón tay ra vào hậu huyệt ướt đẫm thì Lâm An đã né tránh. Cậu thút thít giữ nguyên tư thế quỳ bò trên đất, cái mông trần trụi hướng về phía máy quay còn đang nhễu nước, xấu hổ muốn kéo quần lên.

"Đừng, thôi lỡ rồi, nâng cao cái mông lên, cho tôi xem cái lỗ nhỏ đi nào, tôi sẽ quay bù rồi biên tập vào."

Dương Triều giữ eo Lâm An, cọ cọ ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng còn đang bọc trong lớp qυầи ɭóŧ chà xát lên hậu huyệt của cậu. Lâm An nức nở bò về trước mà không được:

"Đạo diễn Lưu...trong kịch bản đâu có những cảnh này...a...cọ...ngứa quá..."

Đạo diễn Lưu ra vẻ khó xử:

"Chúng ta phải đẩy bộ phim lên cao trào, Lâm An cậu chịu khó một tí, sau này những cảnh như thế này còn nhiều lắm. Vả lại để cho cậu có thể diễn tự nhiên nhất tôi sẽ không báo trước kịch bản. Cậu sẽ dễ dàng diễn ra được nét kinh hoảng bất ngờ tột độ của nhân vật trước hành động ngày càng quá đáng của cha dượng. Sau này nếu gặp tình huống này cậu hãy im lặng mà diễn theo, hoặc vùng vẫy phản kháng cũng được. Chỉ là đừng để lộ là đang diễn. Dương Triều sẽ phối hợp tốt với cậu. Được chứ?"

Lúc này Dương Triều đã cởϊ qυầи ngoài, chỉ còn mặc qυầи ɭóŧ, hắn nắm eo Lâm An kéo tới cọ mạnh ©ôи ŧɧịt̠ đã cương cứng lên cửa huyệt mềm ướt, tưởng chừng hắn chỉ cần kéo qυầи ɭóŧ xuống là con quái vật thô to đó sẽ xộc thẳng vào. Cái mông của Lâm An bị va chạm đến nảy lên sóng sánh. Cậu chữ được chữ mất nghe đạo diễn Lưu nói, nức nở bám tay vào tấm thảm.

"Cắt!"

Đạo diễn Lưu hô to, phẩy tay cho mọi người chuyển cảnh, tiếp theo là cảnh người mẹ đi vào, cha dượng vội vàng chỉnh trang quần áo cho Lâm An, viện cớ làm đổ cà phê lên áo cậu mà kéo cậu vào phòng tắm.

Mẹ Khương Ninh nói vọng vào:

"Nhớ rửa sạch cho con nhé anh."

Cha dượng ừ một tiếng rõ to, vì ông ta quả thật đang rửa cho Lâm An thật kỹ. Cha dượng tưới vòi sen lên người Lâm An, khiến lớp áo trở nên trong suốt và hiện lồ lộ hai cái núʍ ѵú da^ʍ. Quần thun bị cởi xuống ngang đùi, bên trong không có mặt qυầи ɭóŧ. Từ sau cái lần đầu quấy rối Lâm An thành công, cha dượng đã ép cậu không được mặc qυầи ɭóŧ ở nhà. Để tùy thời tùy lúc ông ta chỉ cần kéo quần cậu ra là có thể xoa mông cậu. Ông ta vô cùng yêu thích hai cái vυ' mềm và cái mông to tròn trắng mịn này. Đạo diễn Lưu bày cho cậu một tư thế gác chân một chân lên bệ rửa mặt vô cùng dâʍ đãиɠ. Cả người Lâm An đỏ bừng như con tôm luộc, còn bị ép hơi hạ eo xuống nâng cái mông cao cao mời gọi. Sau đó ông lệnh cho Dương Triều lấy ©ôи ŧɧịt̠ cọ cọ lên huyệt non.

"Không...đừng mà..."

Đầu khấc to như quả trứng nhợt nhạt cọ qua, thỉnh thoảng còn hơi chen vào, đẩy cái lỗ nhỏ xíu đỏ bừng ra mà chui vào một đoạn rồi lại bị rút ra, chọc cho người xem ngứa ngáy, chỉ muốn tự mình xông lên đưa ©ôи ŧɧịt̠ của mình thúc mạnh vô trong cái huyệt da^ʍ này. Lâm An hoảng sợ khóc lên, cái mông run run né tránh:

"Đừng ȶᏂασ con...xin ba...nếu mẹ mà biết thì làm sao...a...sẽ ȶᏂασ vào mất..."

Cha dượng cũng nhịn đến khổ, hắn đánh mắt với đạo diễn Lưu nhưng vẫn bị ông ta lắc đầu chưa cho phép. Hắn đành ngồi bệt lên bệ bồn cầu, kéo Lâm An ngồi xuống vị trí chính xác để cậu có thể dùng kẽ mông ôm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của hắn, hắn cũng đồng thời hẩy mông lên ma sát qua lại cho đỡ thèm. Vai diễn này đúng là đo ni đóng giày cho Lâm An, chỉ mới cọ bên ngoài mà hậu huyệt đã tuôn ra nước da^ʍ nhớp nháp, âm thanh nhóp nhép dâʍ đãиɠ nghe đến rõ ràng trong phòng kín.

Cha dượng yêu thích sờ soạng cơ thể mềm mại của Khương Ninh. Côи ŧɧịt̠ phía trước của cậu theo động tác va chạm cũng lắc lư rất đáng yêu. Gã để cậu chống tay lên tường, bàn tay tò mò tìm đến ©ôи ŧɧịt̠ hồng hồng tuốt lên xuống. Gã cười tà:

"Khương Ninh nhà ta quả nhiên sinh ra để đàn ông đυ. ȶᏂασ. Côи ŧɧịt̠ mà cũng xinh xắn thế này. Để xem, ta chỉ cần..."

Gã mò tới cửa huyệt ướt nhẹp, chụm 3 ngón tay đâm vào, quả nhiên mới đâm chưa được mấy cái ©ôи ŧɧịt̠ Khương Ninh đã bắn ra.

"Cái huyệt non sao lại da^ʍ thế này, con xem..."

Hắ rút 3 ngón tay ướt đẫm giơ ra trước mặt Khương Ninh:

"Khương Ninh xem cái lỗ của ai vừa bị chơi ra nước này. Cả hai cái lỗ ©ôи ŧɧịt̠ với lỗ huyệt đều bắn rồi."

Khương Ninh xấu hổ khóc nức lên, mím môi cố ngăn không cho mình phát ra tiếng, hai cái đùi mất sức run rẩy ngã khụy lên bắp đùi chắc nịch của cha dượng.

"Không phải...là do...là do cha đâm trúng..."

"Hai bố con làm gì trong ấy lâu thế?"

Có lẽ vì hai người ở trong nhà vệ sinh khá lâu nên mẹ đột ngột đến gõ cửa hỏi thăm. Khương Ninh sợ đến nín thở, đưa tay lên che ngang miệng. Nếu bây giờ mẹ mở cửa sẽ thấy đứa con trai duy nhất đang mở rộng đùi, áo sơ mi lỏng lẻo vắt ở cánh tay, lộ mông lộ vυ' để cha dượng tùy ý thưởng thức.

Cha dượng yêu thích hai cái vυ' không nỡ buông tay. Ông ta nghe tiếng gõ cửa thì khó chịu cau mày lại. Vừa xoa vυ' vừa qua loa đáp:

"Không ngờ cafe đổ nhiều như vậy, anh phải rửa nhiều chỗ cho con lắm, em cứ đi nghỉ trước đi."

Gã càng rửa cơ thể Khương Ninh càng chảy nhiều nước. Nghe tiếng mẹ đã đi xa, gã liền đẩy cậu đứng dậy chu mông ra, đâm ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc nóng hổi vào trong kẽ hở giữa hai đùi, bắt chước động tác đυ. ȶᏂασ mà nắm eo cậu ra vào liên tục. Đầu khấc tròn lẳng thỉnh thoảng lại sượt qua hậu huyệt. Trêu chọc vách thịt run rẩy co bóp cứ như sợ một lúc nào đó con quái vật thô to như cánh tay trẻ em kia sẽ tìm nẻo xộc vào. Khương Ninh thút thít cầu xin:

"...sẽ...sẽ ȶᏂασ vào mất...a...đầu ©ôи ŧɧịt̠ muốn đi vào rồi...nóng quá...ư..."

Dương Triều không ȶᏂασ vào được, tức giận nhìn Lâm An run rẩy dưới thân, đưa tay đánh vào bờ mông căng tròn làm nó rung lên sóng sánh, gã rít trong kẽ răng:

"Im miệng ngay! Đồ đĩ nứиɠ, cha chưa ȶᏂασ con được đâu, ngoan ngoãn để cha sờ một tí. Còn khóc nữa là ©ôи ŧɧịt̠ không nghe lời cha nữa đâu đấy."

"Bé ngoan, nâng cao mông lên chút nữa, khép chân lại, đúng rồi, giỏi lắm..."

"Cắt!"

Đạo diễn Lưu hài lòng nhìn những thước phim vừa thu, quả nhiên không nói trước kịch bản là sáng suốt nhất. Ông đã quay được những thước phim chân thật nhất. Hôm nay lịch quay đã hết. Bấy giờ nhân viên đang thu dọn đạo cụ. Lâm An đã mặc đỡ một bộ áo choàng tắm, đang co mình vào một góc sofa phòng khách, vẫn còn sợ hãi vì cảm giác suýt thì ©ôи ŧɧịt̠ đυ. vào cưỡиɠ ɧϊếp. Đạo diễn Lưu ngăn Dương Triều vẫn đang thòm thèm lại, bảo hắn ra ngoài.

Ông ta đi tới gần Lâm An, kéo cậu tách chân nằm úp sấp trên người mình, hai tay vỗ vỗ lên vai cậu an ủi:

"Cậu là một diễn viên tận tâm với nghề, hôm nay cậu đã ứng phó rất tốt. Tôi biết cậu sợ nhưng đây là do bộ phim yêu cầu, cậu không nên tự trách, cũng mong cậu thông cảm cho chúng tôi."

Lâm An vẫn còn run rẩy, cuộn mình như con tôm trong lòng đạo diễn Lưu. Ông ta vuốt ve bắp đùi cậu trấn an, vô tình sờ tới một vệt nước âm ấp nhớp nháp. Đạo diễn Lưu đè eo cậu vén áo choàng tắm lên. Đập vào mắt là cái mông bị đánh sưng đỏ, kẽ mông bị tưới đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ hoà cùng dâʍ ɖị©ɧ vẫn còn đang nhỏ xuống đùi.

Lâm An xấu hổ cựa quậy:

"Đừng...đạo diễn Lưu...đừng xem mà."

Đạo diễn Lưu phớt lờ, phẩy tay nhờ trợ lí đem đến một hộp khăn giấy, rút ra vài tờ rồi bắt Lâm An tách chân ra, tỉ mỉ lau đi tàn dư của buổi quay phim, khi lau đến miệng huyệt đang mấp máy, ông thở dài xoa nắn hai múi mông còn hơi sưng, dặn dò:

"Cảnh quay ngày mai là bước ngoặt quan trọng nhất, Lâm An nhớ phải giữ trạng thái tốt nhất. Tôi tin cả vào cậu đấy."